Đám người bên cạnh chỉ nghe thấy thân thể Độc Cô Bại Thiên không ngừng phát ra tiếng rắc rắc, tiếp đó lại thấy những vết thương trên người hắn tự động liền lại như chưa bị gì bất giác trợn mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Cả đám đều không thể hiểu nổi
Lúc này Độc Cô Bại Thiên đang phải chịu một nỗi thống khổ khắp người thì ngọc thạch đột nhiên truyền tới não hắn từng nhóm tin tức. Tin tức cứ liên tục khiến hắn như điên loạn
Trong tin tức của ngọc thạch truyền tới, Độc Cô Bại Thiên niễm cưỡng hiểu được nguyên nhân vì sao lại như vậy
Độc Cô Bại Thiên do thống khổ nhắm mắt lại lúc này cũng từ từ mớ mắt ra khiến cho đám người xung quanh một lần nữa kinh hãi. Cái này là hai mắt sao?Đó là hai màu huyết hồng phát sáng. Đồng tử biến thành màu máu, vùng màu trắng của mắt đã trở thành màu hồng tạo thành hai điểm huyết hồng khủng bố phát ra từng tia quang mang
Đột nhiên một cổ khí thế hủy thiên diệt địa từ trên người Độc Cô Bại Thiên phát tán ra làm cho người ta có cảm giác thân hình cao lớn của hắn vững chắc như núi, bá khí lẫm liệt, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Khuôn mặt tuấn mỹ, cương nghị mang theo một nụ cười lạnh lẽo y hệt như một thái cổ thần ma giáng thế. Lá cây rơi rụng xung quanh theo gió cuốn lên, trong phương vi một trượng tất cả đều bị chấn vỡ nát theo gió bay đi
Khí thế mạnh cơ hồ như bạt cả núi
"Từ bây giờ, Độc Cô Bại Thiên ta chính thức hành tẩu giang hồ. Con cháu của Độc Cô Chiến Thiên, dòng máu đang chảy trong người là dòng máu vô địch được truyền lại, thời kỳ ngàn năm suy tàn đã kết thúc! Độc Cô gia suy tàn sẽ do chính tay ta phục hưng trở lại! Cả đại lục phải chấn động dưới gót chân ta! Một thần thoại bất bại sẽ một lần nữa được lập lại!" Khí thế ngạo thị thiên hạ, duy ngả độc tôn của hắn khiến cho mọi người có mặt đều chấn động
Cái khí thế hủy thiên diệt địa, trên trời dưới đất duy ngả độc tôn này của hắn thật khiến cho ai nấy đều cảm thấy khiếp sợ
"Bọn súc sinh cặn bã các ngươi có chủ ý muốn đánh người Độc Cô gia ta, lại còn sát hại bằng hữu tốt của ta. Các ngươi không chết đúng là thiên lí khó dung. Giết!" Cả khu rừng tức thì chân khí chấn đãng, sát khí ngút trời
Chiêu thức cực kỳ đơn giản, tay phải cách không một chưởng đánh thẳng về đối phương. Chân khí tỏa ra như sóng của đại dương lan thẳng tới đối phương. Tức thì đại hán đứng đầu gào lên một tiếng thảm thiết, cả người từ từ mgã xuống thổ huyết mà chết. Tay trái vung đao chém ra, đao khí mãnh liệt lạnh lẽo trong nháy mắt chém trúng ngực cả đám người
Một trường đồ sát theo chiều hướng một chiều nổ ra. Độc Cô Bại Thiên bay thẳng vào đám hung đồ, tay phải ngọc thạch đạp xuống, tay trái cương đao vung lên cứ chặt, chém, đâm, vít, phạt…máu bắn tung tóe làm ướt đẫm toàn thân hắn. Chỉ toàn là những chiêu thức rất đơn giản nhưng lại tạo ra cho địch nhân thương vong lớn nhất. Động tác đơn giản, chiêu thức công kích cũng đơn giản nhưng đựơc sử dụng ảo diệu đến mức gần như không có sơ hỡ nào. Trong rừng, cành lá rời rụng bay tứ tung, chân khí tỏa ra cùng với đao khí mãnh liệt làm chấn động cả khu rừng, sát khí trùng thiên.
Lý Thi mặt mày thất sắc. Cái này mà gọi là võ công ư! Không hề có một chiêu thức hoa mỹ nào mà chỉ có những chiêu sát thủ trực tiếp. Chém là chém, chặt là chặt, phang là phang. Không hề có một chút biến hóa.. Người sử dụng chiêu thức chỉ cầu kết quả, sát thương trực tiếp, phòng ngự chính xác, đơn giản, rõ rang, hữu hiệu. Đây thực sự là võ công chỉ dùng để giết người. Không lẽ công lực của hắn đã đạt mức vương cấp cao thủ? Nhìn qua thì có lẽ như vậy nhưng tại sao chỉ trong nháy mắt mà hắn lại có thể đạt được cảnh giới này chứ?
Lý Thi lần này tới đây cũng vì Độc Cô gia. Lời nói của trưởng bối sư môn vẫn còn vang bên tai " Theo lời truyền ngôn gần nhất của đại lục thì ngàn năm trước Độc Cô chiến Thiên lấy được tinh nguyên thạch. Các phái đều đã đưa nhân mã tìm kiếm hậu nhân của Độc Cô thế gia. Con nhất định phải đi trước một bước tim ra Độc Cô gia, Nếu không lấy được tinh nguyên thạch thì cũng phải làm sao không để nó rơi vào tay "hữu tâm nhân". Nếu cần thì phải sử dung thủ đoạn phi thường"
Lúc này nhìn hai mắt của Độc Cô Bại Thiên phát huyết hồng quang mang, Lý Thi chấn động tâm thần. Một đoạn ký ức đáng sợ hiện ra trong đầu. Trong một cổ thư rách nát tại mật thất có ghi" :phàm công đạt hóa cảnh giả, niết bàn giai khả trí tinh nguyên vu vật. chánh giả đắc chi, nhục thân thành thánh, công chí hóa cảnh; huyết sát đắc chi, xá thân thành ma."
Nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên vung hắc ngọc thạch trong tay, Lý Thi đột nhiên tỉnh ngộ " xá thân thành ma, không lẽ là xá thân thành ma? Cứ thấy người là giết như vậy thì phải làm sao đây. Làm sao mà chế phục hắn đây? Trong thiên hạ công lực đạt cảnh giới vương cấp không quá hai mươi người, hơn nữa lại còn hung bá một phương. Trong thời gian ngắn làm sao mà tìm bây giờ" Trên dung nhan mỹ lệ lộ vẻ lo lắng. Bất quá cô ta vẫn chưa bỏ đi mà quyết định quan sát them một chút nữa.
Đoạn thời gian này đối với "chuột thành tinh" và "quả dưa chuột" mà nói đúng là cơn ác mộng. Thủ hạ cứ từng người từng người ngã xuống, máu chảy khắp mặt đất, trong rừng như được bao phủ bởi huyết vụ. Nhất là tên đồ sát nàydung mạo tuấn mỹ yêu dị như ma thần, hai mắt phát ra huyết hồng quang mang khiến cho ai nấy đều khiếp đảm. Mắt nhìn thấy tinh anh trong gia tộc từng người mất mạng, bọn chúng không kìm được hối hận. Cái gì mà giết "người nhà quê"? Nhất thời kiêu căng ngang ngược ai ngờ đâu lại chọc tới một sát tinh. Ai! Hối hận thì cũng đã muộn.
"Quả dưa chuột" liền giương cung lên nhắm thẳng vào Độc Cô Bại Thiên bắn một mũi tên. Mũi tên như thiểm điệnbay thẳng về hướng Độc Cô Bại Thiên phát ra âm thanh xé gió. Với cự ly gần như vậy thì mũi tên này đúng là một mũi tên lấy mạng. Nhưng khi mũi tên tới cách người Độc Cô Bại Thiên khoảng ba xích thì đột nhiên dừng lại, tiếp đó từng đoạn từng đoạn vỡ nát theo gió bay mất.
Đúng là làm cho mọi người cảm thấy khủng khiếp
"Chuột thành tinh" cùng "quả dưa chuột" thấy vậy liền không quản đến thủ hạ còn chết hay sống lập tức quay người bỏ chạy. Đám thủ hạ lúc này hoàn toàn tuyệt vọng. Bọn họ ai nấy đều hết sức trung thành với gia tộc, biết rõ là chết nhưng không một ai lùi bước.Nhưng hiện tại thiếu chủ gia tộc mà họ trung thành lại không hề có mệnh lệnh nào mà lại bỏ chạy trước tiên. Đám dịch nhân tuyệt vọng này nháy mắt trở thành những thi thể chết không nhắm mắt. Đạp lên thi thể của địch nhân, cương đao trong tay của Độc Cô Bại Thiên phóng ra đồng thời dùng chân đá một thanh trường kiếm. Cả hai như thiểm điện bay đi. "Phốc, phốc" hai tiếng cắm thẳng vào hậu tâm của "chuột thành tinh" và"quả dưa chuột", hai người tức thì ngã xuống kết thúc sinh mạng đầy tội ác của bọn chúng.
Trong rừng huyết vụ khắp nơi khiến cho người ngoài khi ngửi thấy mùi máu cảm giác như muốn buồn nôn. Tên mặt đất vô số thi thể, cảnh tượng thật là khủng khiếp. Một thân ảnh cao lớn đầy máutừ từ bước thẳng về hướng Lý Thi. Lý Thi không có có chút hốt hoảng. Cái cảnh tượng khủng bố trước mắt một tuyệt đại giai nhân như vậy thật đúng là quỷ dị. Tà áo trắng cảu tuyệt đại giai nhân phất phơ theo gió, khuôn mặt lộ nét trấn tĩnh, dung mạo mỹ lệ như ánh trăng chiếu sáng cả khu rừng
Một thanh âm mỹ diệu như tiếng ngọc truyền lại " Bằng hữu của ngươi đã chết hết"
"Ta biết, nhưng bọn chúng cũng chẳng ai sống sót"
"Ngươi không điên đấy chứ? Chịu đả kích lớn như vậy thật sự đúng là muốn điên lên được." Nghĩ vậy, Lý Thi không kìm được đau buồn. Cả một đám thanh niên hồn nhiên như vậy không ngờ lại bị hủy như thế này
Như biết cô ta đang nghĩ cái gì, Độc Cô Bại Thiên nói"Ta không điên. Bọn họ có khả năng sống lại. Có thể nói cô đã chứng kiến tất cả hoặc cũng có thể cô sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy nữa. Sinh mạng của cô nằm trong tay cô nếu cô thành thật trả lời ta"
Lý Thi nhất thời cảm thấy ớn lạnh. Vừa nhắm mắt lại thì trường đồ sát đẫm máu lại hiện ra trong đầu. Cô ta tuyệt đối tin Độc Cô Bại Thiên nói thật
"Được rồi, ngươi hỏi đi"
"Tại sao cô tới đây?"
"Tìm hậu nhân của Độc Cô Chiến Thiên"
"Mục đích là cái gì?"
"Tìm tinh nguyên thạch do Độc Cô Chiến Thiên để lại"
"Tại sao?"
"Để đề phòng "hữu tâm nhân" trong võ lâm lấy được"
""Hữu tâm nhân" là ám chỉ loại người nào?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
"Tội phạm trong yếu của các quốc gia trên đại lục, hung đồ trong võ lâm, còn có thế gia, các thế lực có dã tâm, các giáo phái, lực lượng muốn lấy tinh nguyên thạch"
"Nói vậy cô cũng có thể coi như là một "hữu tâm nhân?"
Ly Thi nghe xong sắc mặt ửng đỏ. Không sai, tuy sư môn chỉ nói là đề phòng tinh nguyên thạch gây ra tranh giành, gây nguy hại cho đại lục, nguy hiểm cho võ lâm. Vì vậy phải ra mặt tranh đoạt. Nhưng hành vi như vậy thì có khác gì với những người kia đâu chứ?
"Cô dựa vào cái gì để tranh đoạt chứ?"
Lúc cần thiết thì sẽ sử dụng thủ phi thường"
"Oh?......thủ đoạn phi thường…là mỹ nhân kế. ha ha…."
"Không phải. Ngươi đừng có nói tầm bậy. Sư phụ ta không hề nói như thế"
Nhìn thấy một tuyệt đại mỹ nhân thông minh lúc nào cũng trấn tĩnh nhưng hiện tại lại đang rất bối rối, trên khuôn mặt hiện sắc hồng hai bên lộ ra thần thái nhi nữ khiến cho Độc Cô Bại Thiên nhất thời ngây người. Cái dung nhan khuynh thành cùng thần thái như thế này thật khiến cho người ngoài mê mẩn.
Độc Cô Bại Thiên thân hình như quỷ mị đột nhiên tiến về phía trước ôm chặt lấy Lý Thi vào ngực, cất giọng cười xấu xa " tinh nguyên thạch đang ở trong tay ta. Ta sẽ thành toàn cho cô. Chỉ cần cô thi triển "phi thường thủ đoạn một lần" để xem cô sẽ lấy nó như thế nào"
Lý Thi bất giác cảm thấy xấu hổ. Uổng cho mình là một nhất lưu cao thủ vậy mà lúc này như một nữ nhân nhu nhược bình thường bị một nam tử ôm chặt vào lòng
Bất luận Lý Thi có vùng vẫy như thế nào cũng không được.Hai tay của Độc Cô Bại Thiên như hai thanh sắt nắm chặt lấy hai tay nhỏ nhắn của cô ta
"Ha ha…"phi thường thủ đoạn" của cô chưa đủ ôn nhu. Để ta dạy cô" Nói xong liền cúi mặt xuống sát xuống hôn vào khuôn mặt như ngọc của Lý Thi
Lý Thi nhất thời ngây người ra. Bị Độc Cô Bại Thiên ôm vào lòng rồi lại bị hắn hôn. Mãi lúc sau mới tỉnh lại "A….." la lên thất thanh"Ngươi, tên hỗn trướng ngươi, lưu manh, thả ta ra, Huh u…"
"Ngoan, bảo bối đừng khóc. Ca ca sẽ mua đường cho ăn"
"Ha ha, ngươi, tên hỗn đản ngươi, Huh u…" biết rõ là hắn đang chọc cười mình nhưng Lý Thi vẫn không kìm được bật cười
"Vừa khóc vừa cười cứ như trẻ con vậy"
Lý Thi thật cảm thấy xấu hổ. Cái tên hỗn đãn này coi mình như một đứa trẻ con, vừa la lối lại còn cười mình, thật đúng là đáng ghét. Tức thì mở miệng cắn mạnh vào vai của Độc Cô Bại Thiên. Nếu như người trong võ lâm mà biết được truyền nhân của Vụ Ẩn Phong trong lúc cùng người đối địch mà lại há miệng ra cắn thì lúc đó không kinh ngạc mới là chuyện lạ, đồng thời chắc cũng có nhiều người muốn bị cắn như vậy.
"Ai dabảo bối của ta muốn lưu lại vết tích cho ta sao. Đừng cắn nữa, aid a, cắn nữa ta sẽ động phòng hoa chúc với cô đó"
Lý Thi nghe xong vội dừng lại"Độc Cô Bại Thiên, ngươi mau mau thả tar a. Mới vừa rồi chẳng phải ta giúp ngươi đối phó Lưu Phong cùng Lạc Kim Long sao. Không lẽ ngươi lại báo đáp ân nhân như vậy sao?" Nói xong hai mắt cũng ướt đẫm
"Mỹ nữ ân nhân, xem ra cô cũng rất thành thật, ta sẽ thả cô ra. Thật là đáng tiếc quá. Nếu không phải phải cứu huynh đệ của ta thì ta đã động phòng hoa chúc với cô rồi"
"Hạ lưu, vô sỉ"
"Mỹ nhân còn chửi ta thì ta rất có thể sẽ thay đổi ý định đó"
Lý Thi sợ hãi vội im lặng
"Bảo bối, chỉ cần cô đắ ứng ta một điều kiện, ta sẽ thả cô ra"
"Điều kiện gì?" Nghe Độc Cô Bại Thiên cứ gọi "bảo bối", "mỹ nhân", "mỹ nữ" cứ loạn cả lên, Lý Thi hận tới nỗi muốn cắn cho hắn một phát. Đệ tử Vụ Ẩn Phong tại đại lục thân phận địa vị cực cao được phần lớn người hành tẩu giang hồ tôn kính. Vậy mà nay lại bị người khác khinh bạc và trêu chọc. Bây giờ lại vì sự tự do mà phải cùng ngươi thương thảo điều kiện khiến cho một tuyệt sắc giai nhân bình thường rất thông tuệ nay giống như trở thành một tiểu nữ hài vậy
"Điều kiện rất đơn giản, không khó khăn gì cho cô cả. Chỉ cần cô sau này dù như thế nào cũng không được giết ta"
Lý Thi trong lòng tự nhủ " Từ giờ về sau dù thế nào cũng không được giết ngươi. Hừm, ta bây giờ chỉ muốn giết ngươi ngay lập tức" Miệng thì trả lời" Được rồi. Ta đáp ứng với ngươi"
" Ha ha, ta làm sao mà tin cô được. Nêu như cô nói mà không giữ lời thì sao?"
"Ta nói thì nhất định sẽ giữ lời. Còn tin hay không thì tùy ngươi"
"Ha ha, ta đương nhiên tin cô. Bất quá cô cũng nên biểu hiện chút thành ý. Ta thấy cô đem miếng ngọc đang đeo trên cổ đưa cho ta để làm tin đi"
"A…..sắc lang, ngươi, ngươi nhìn thấy ở đâu vậy?" Lý Thi kinh hãi hỏi
"Ha ha, cô yên tâm. Ta chẳng nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy quanh cổ của cô có một sợi dây màu hồng. Còn ngoài ra thì ta chẳng thấy gì cả.
Nghe hắn nói như vậy, Lý Thi càng thêm xấu hổ bật khóc, nước mắt tuôn như mưa
Một tay Độc Cô Bại Thiên giữ chặt, một tay lập tức giật nhanh miếng ngọc trên cổ Lý Thi. Trên miếng ngọc có khắc một mỹ nữ tuyệt sắc, trng suốt, phát ra một thứ ánh sáng nhu hòa. Độc Cô Bại Thiên nhất thời ngây người. Cái này là điêu khắc sao, trông giống hệt như một Lý Thi thu nhỏ vậy. Chỉ là lúc này Lý Thi đang nước mắt như mưa còn mỹ nữ điêu khắc thì đang cười rạng rỡ, tỏa ra một khí tức thánh khiết khiến cho những ai đứng trước mặt cũng cảm thấy kém hơn rất nhiều.
"Cái tên vô lại nhà ngươi không nghe thấy à. Trả miếng ngọc lại cho ta"
Độc Cô Bại Thiên giật mình tỉnh lại, không thể ngờ miếng ngọc nhỏ bé này lại làm cho hắn như muốn xuất thần hoàn toàn không nghe thấy Lý Thi nói gì. Tức thì liền đem miếng ngọc cất vào người.
"Tại sao phải trả cho cô. Không phải đã nói đây là chứng cứ sao?"
"Không được. Cái này là do phụ thân ta mười năm trước khắc cho ta. Ta làm sao có thể cho ngươi được? Đã lâu rồi ta chưa có gặp phụ thân ta. Ta thật sự rất nhớ" Nhắc tới phụ thân thần sắc Lý Thi biểu lộ như một đứa bé đáng yêu
"Phụ thân cô thật sự lợi hại. Mười năm trước đã biết cô sau này lớn lên sẽ như thế nào. Bất qua mỹ nữ trên miếng ngọc nhìn có khí chất hơn cô nhiều. Ai da, sao? Sao lại cắn ta?
"Hỏi làm gì. Mau thả tar a"
"Bảo bối, cô thật sự rất dễ thương. Nếu mà không giận dữ thì trông sẽ dễ gần hơn nhiều"
"Ngươi…"
"Được rồi. cứ như vậy đi. Miếng ngọc này, ta lấy"
"Không được"
"Cái gì ma không được. Ta đã quyết định rồi"
"Ngươi, ngươi thật quá độc đoán"
"Hãy thề đi, không được lấy lại miếng ngọc này"
"Ngươi là tên vô sỉ, hạ lưu, đê tiện. Một tên đầu heo ngu xuẩn, một đại hỗn đản. ta hận người" Lý Thi không còn cách nào khác đành phải thề
"Được rồi. Cô được tự do" Độc Cô Bại Thiên buông hai tay thả ra
"A…ngươi vô lại, đầu heo" Nhìn thấy quần áo mình bị dính vết máu từ trên y phục của Độc Cô Bại Thiên, Lý Thi không kìm được la lớn
" Ha ha…" Nhìn thấy quần của cô ta đính vết máu, Độc Cô Bại Thiên không kìm được cất tiếng cười lớn.
Nhìn thấy thần sắc ám muội của hắn, Lý Thi càng phẫn nộ nếu có thể được thì đã đánh hắn rồi nhân đó cho hắn một kiếm để giết hắn luôn
"Cô sau này không có cơ hội để hận ta đâu. Xin vui lòng giúp ta cứu giúp các huynh đệ của ta. Nếu ta còn mạng để nói thì lúc đó cô hãy tính toán với ta. Con người trước lúc chết thường hay có những hành động điên cuồng, không có đạo lý gì hết. Hồi nãy đã mạo phạm cô ta cũng không cầu cô tha thứ vì ta cảm thấy rất vui. Con người của ta có chút gì đó xấu xa, xin lỗi cô" Trong tâm của Độc Cô Bại Thiên hiện tại thật khó xác định bởi vì lúc này hắn đang nghĩ tới Tư Đồ Minh Nguyệt
Mối tình đầu khó quên bởi vì nó chứa đầy sự nhiệt tình, vô tư của tuổi trẻ, yêu một cách hết mình.
Mối tình đầu thật khó mà quên. Củng bởi vì những lời thề non hẹn biển lúc nào cũng vang vọng bên tai. Cũng bởi lời nói diện mạo lúc nào như cũng hiện ra trước mắt. Cũng bới trong tâm tưởng lúc nào cũng khắc ghi không lúc nào quên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]