Bụng truyền đến cảm giác khác thường như bị kim châm, Phong Ngâm suy yếu mà mở mắt ra, chỉ mơ hồ thấy được thân ảnh một người di động.
-Cứu.._Phong Ngâm chậm rãi giơ tay lên, khẩn trương mà bắt lấy một góc quần áo của người nọ, âm thanh mỏng manh.
Người nọ cả kình, vội nắm lấy tay của Phong Ngâm, trấn tĩnh an ủi _: ”Đứa nhỏ không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ngủ một lát đi.” Thấy Phong Ngâm an tâm nhắm mắt lại, người nọ mới ngoảnh đầu lau đi mồ hôi đang ở trên trán, tiếp tục bận rộn việc xử lý châm.
-Ta muốn đi vào thấy hắn.
-Chậm… chậm lại. Hắn vẫn còn đang ngủ, ngươi đừng đánh thức hắn.
-Ngươi vừa không nguyện nói cho ta biết thương thế của hắn nặng như thế nào, lại còn ngăn cản ta vào nhìn hắn, người rốt cuộc có ý đồ gì?
-Uy, ngươi đừng động một chút lại xuất kiếm a! Có người lại đối xử với ân nhân của ái nhân của chính mình như vậy sao?
-…………….
-Ta muốn đưa thuốc cho hắn, ngươi đừng lại tiếp tục xông tới.
Ca thán cùng lắc đầu, giương mắt về phái tháp thượng, người nọ đã muốn đứng dậy để thay đổi xiêm y sạch sẽ.Mặt mày mang nét xuân phong ôn hòa, không khỏi cười khổ_: “ Cuối cùng cũng tỉnh? Ngươi nếu không tỉnh thì cái mạng nhỏ của đại phu ta đây cũng sẽ không giữ được..”
Phong Ngâm ngồi nghiêng ở mép giường, đáy mắt mỉm cười _: “Sở huynh, huynh tính tình thích khi dễ người khác vẫn không đổi”
-Đúng, đúng…_Sở Tương Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-to-ly-thuong/2404343/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.