Đã nhiều ngày qua, Nam Cung Kiệt giống như lời mình đã nói. Thời gian ở cạnh Phong Ngâm mỗi ngày càng bớt một chút, hôm nay đã đến buổi tối mà vẫn chưa thấy người.
Phong Ngâm không muốn xiềng xích sự tự do của Nam Cung Kiệt, lại nhìn đến bộ dạng thần thần bí bí của y, nhất định là có chuyện cố ý giấu mình, vì vậy liền không hỏi đến. Hạ nhân ttrong lúc nhàn rỗi nói chuyện đồn thổi Phong Ngâm vẫn là cười trừ, hắn tin tưởng mối quan hệ giữa Nam Cung Kiệt cùng thắng y, tin tưởng tình cảm của Nam Cung Kiệt đối với chính mình. Hắn chưa từng có nửa điểm nghi ngờ, càng không muốn nghĩ đến đi điều tra cái gì cả.
Lúc Nam Cung Kiệt không có ở bên cạnh, Phong Ngâm có chút nhàm chán đến chết, thường xuyên ở bên cạnh giường nhỏ phía trước cửa sổ bước đi thong thả, hoặc là đỡ thắt lưng nặng nề quanh quẩn giữa vườn hoa rộng lớn trước cửa, có đôi khi nằm dài trên giường nhỏ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Một ngày cứ như vậy qua đi.
Tới ngày mở tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, cũng không biết còn có thể nói ra hai cái tên này không nữa….Phong Ngâm yên lặng suy nghĩ.
-“Tiểu Phong!”_Thanh âm của Sở Tương Tích làm cho Phong Ngâm đang ngẩn người dưới tàng cây tỉnh người lại.
Phong Ngâm ngẩng đầu lên cười yếu ớt_: “Sở huynh”.
Sở Tương Tích nhìn vào bên trong phòng, nghi ngờ hỏi_: “Nam Cung Kiệt không có ở đây?”.
Phong Ngâm gật đầu_: “Không biết y đang lén lút làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-to-ly-thuong/2404232/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.