-“Ôi, ôi …xương cốt của ta ….”_Sử Tương Tích lải nhải đi vào Thiên các, nửa giận dữ, nửa bất đắc dĩ liếc Phong Ngâm một cái.
Phong Ngâm cười đứng dậy, đem Sở Tương Tích kéo lại ngồi trên giường, còn chính mình ngồi ở mép giường, hối lỗi nói_: “Ta giúp huynh xoa bóp”_Nói rồi hai tay đặt lên bả vai của Sở Tương Tích.
Sở Tương Tích nhất thời kinh hãi, một cái cá chép xoay người liền đứng lên, dặn dò mọi chuyện_: “Ngươi đừng lộn xộn cho ta! Một khi ngươi động thai khí, người mệt nhất chính là ta. Nếu để cho cái người luôn xem ngươi như bảo bối phủng trong lòng bàn tay nhìn thấy, người lo lắng nhất vẫn lại là ta.”_Sở Tương Tích nói xong toàn thân run rẩy một chút.
Phong Ngâm bật cười_: “Sở huynh chịu khổ rồi”
Sở Tương Tích thấp giọng hô một tiếng”Tiểu quỷ”, đứng thẳng dậy nghiêm mặt_: “Các ngươi…..không có việc gì đi?”
-“Hảo hảo cùng nhau”_Sở Tương Tích cười cười vỗ vai Phong Ngâm.
Thần sắc Phong Ngâm thản nhiên có chút cô đơn, không chỉ là áy náy mà càng nhiều hơn là không muốn.
Người đến đi lại thật rõ ràng, Phong Ngâm giống như có thể từ tiếng bước chân mà đoán được trong lòng người đó vô cùng lo lắng cùng hưng phấn.
Sở Tương Tích nghe thấy âm thanh xa xa của Nam Cung Kiệt, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Phong Ngâm nghe thấy tiếng Sở Tương Tích nói với Nam Cung Kiệt_: “ Tiểu Phong không có chuyện gì, không nên nổi giận là được rồi”_Nam Cung Kiệt thản nhiên “ừ” một tiếng.
Phong Ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-to-ly-thuong/2404226/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.