Y Mục Hãn đứng ở dưới tàng cây đình viện, lẳng lặng nhìn Mặc Phi đang hóng mát trên hành lang, ánh hoàng hôn nhu hòa chiếu nghiêng lên người nàng, tỏa ra một vầng sáng nhạt, nàng tùy ý tựa vào cột trụ, gió mát thổi tới, ánh mắt xa xăm, suy nghĩ như đã bay tới phương xa không biết tên rồi.
“Phù Đồ.” Y Mục Hãn không nhịn được đi tới nhẹ gọi tên của “Hắn”.
Mặc Phi quay đầu, đứng thẳng thân mình: “Tộc trưởng, ngài tìm ta?”
Y Mục Hãn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có thể ở lại hay không? Trấn Đông Cao rất cần tiên sinh, mà ta cũng…”
“Tộc trưởng.” Mặc Phi nói, “Ngài là thủ lĩnh tộc Tháp Y, chỉ cần ngài coi những người dân trấn Đông Cao như tộc nhân của mình, như vậy trấn Đông Cao chắc chắn có thể phát triển lớn mạnh trong tay tộc trưởng. Điều Phù Đồ có thể làm đều đã làm rồi, có ở lại cũng không mấy tác dụng nữa.”
“Chẳng lẽ Phù Đồ không biết địa vị của mình ở trong lòng dân chúng sao?” Y Mục Hãn có phần kích động nói, “Tiên sinh tài hoa xuất chúng, nhân ái độ lượng, bất kể phú quý nghèo hèn đều đối xử bình đẳng ngang nhau, chế định ra tân pháp, giảm thấp khuế khóa, cải tiến nông cụ, khởi công xây dựng thuỷ lợi… Làm nhiều như vậy, lại vẫn bất chấp mà ra đi sao? Bọn họ đã sớm coi tiên sinh là sư trưởng, ân nhân, bằng hữu, nếu tiên sinh tới làm thủ lĩnh của trấn Đông Cao, chắc chắn sẽ hơn ta gấp cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tieu-phu-do/2379525/quyen-3-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.