Vượt qua mấy ngày gian nan nhất, tinh thần của nhóm lưu dân vốn uể oải cũng bắt đầu yên ổn trở lại, Mặc Phi cũng chuẩn bị rời khỏi cái thôn nhỏ này, nàng không biết việc đồng áng, lại chưa hiểu hết về thế giới ở đây, bất kể như thế nào nàng cũng nên rời đi xem xét một chút. Lúc Mặc Phi đang lên kế hoạch rời đi, Vệ Tuyên bất ngờ ghé qua mời nàng đi đến quốc đô của Chiếu Quốc với hắn. Điều này cũng hợp với ý nàng, vốn dĩ nàng còn lo lắng không quen hoàn cảnh mà đi lạc đường, hoặc là đi nhầm vào nơi chiến loạn, bây giờ có người dẫn đường thì sẽ thuận tiện hơn.
Vì thế, mấy người thu dọn hành lý, sau khi từ biệt chủ bạc thì cùng nhau rời khỏi nơi này. Lúc Vệ Tuyên còn trẻ thường xuyên đi chu du khắp các nước, hiểu rõ tình thế mỗi nơi như trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi đã giới thiệu cho Mặc Phi không ít kỳ văn thú sự*. Mặc Phi lắng nghe cẩn thận, rất ít khi lên tiếng. Theo từng câu từng chữ Vệ Tuyên nói, nàng từ từ cân nhắc tình hình ở nơi đây, cũng nhờ nói chuyện phiếm mà chuyến đi vốn buồn tẻ cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
* Kỳ văn thú sự: những việc kỳ lạ, thú vị.
Sáng ngày hôm sau, mấy người may mắn gặp được một thương đội khoảng chừng ba mươi người, khó khăn đi bộ lúc này cũng đã được giải quyết, là đi nhờ xe tới thành Viêm Trúc.
Ở thời đại này, văn sĩ, võ giả đều là những người được tôn trọng và quan tâm. Sau khi người dẫn đầu của thương đội kia nhìn thấy phù bài của Vệ Tuyên thì đã mời bọn họ gia nhập mà ngay cả lộ phí cũng chưa hỏi gì. Dẫn đầu thương đội là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, họ Hứa, mọi người gọi là “Đội trưởng Hứa”, có một đôi mắt nhỏ mà tinh nhuệ, râu ngắn, luôn có dáng vẻ tươi cười hớn hở.
Sau khi trao đổi phù bài với Vệ Tuyên, ánh mắt hắn không nhịn được mà nhìn về phía Mặc Phi nhiều lần. Thực sự là trong một đám nam nhân cao lớn thô kệch, dáng vẻ của Mặc Phi quá mức nổi bật, mái tóc ngắn lanh lẹ dán vào khuôn mặt, ngũ quan tuấn tú, mày kiếm mắt phượng, làn da thanh khiết không tì vết, còn tinh tế hơn cả nữ tử, lại không ồn ào, đứng đơn độc một mình, cho dù có mặc y phục thô kém cũng không thể che giấu được phong thái của “Hắn”.
Cuộc sống của những con người thời loạn lạc, không ít thì nhiều cũng đều mang trên người không khí tối tăm, mà dân chúng ở tầng lớp dưới của xã hội thì sẽ thường xuyên biểu hiện ra cử chỉ hèn mọn và hoảng sợ, nhưng thiếu niên này lại khác, khí chất của “Hắn” vô cùng sạch sẽ, giống như giọt sương sớm trong suốt, chưa từng nhiễm cát bụi nhân gian, cho dù có bị lẫn vào trong đám người thì nhân vật làm cho người ta chú ý đến trước tiên vẫn chính là “Hắn”.
“Khụ, có thể gặp được Văn Trọng tiên sinh ở chỗ này thực sự là vinh hạnh của Hứa mỗ*.” Đội trưởng Hứa ôm quyền** về phía Vệ Tuyên, ánh mắt lại chuyển đến phía Mặc Phi, hỏi, “Không biết vị công tử đứng sau tiên sinh này là…”
* Mỗ: tôi, dùng để tự xưng mà không nói tên.
** Ôm quyền: chắp tay.
Vệ Tuyên nhìn ánh mắt người này, cười vẻ hiểu rõ, nói: “Vị này là tiểu hữu* của tại hạ, tên là Phù Đồ.”
* Tiểu hữu: anh bạn nhỏ.
Mặc Phi học dáng vẻ của Vệ Tuyên, chắp hai tay vào nhau làm lễ, lại không nói gì.
Đội trưởng Hứa thấy Vệ Tuyên giới thiệu đơn giản như thế, thiếu niên kia cũng chỉ đáp lễ sơ sơ, trong lòng liền đoán có lẽ xuất thân của “Hắn” không tầm thường, người bình thường sẽ không có ngạo khí, hắn áp chế tâm tư trong lòng mà tiếp đón cẩn thận.
“Đội trưởng Hứa, chúng ta nên xuất phát rồi chứ? Ta còn muốn mau chóng đến Minh lâu nghỉ ngơi một chút đấy!” Giọng nói của một nam tử bỗng truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người.
Nhìn theo hướng tiếng nói, người tới khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục màu xanh, dáng người to lớn, tóc dài búi nghiêng sang một bên, dung mạo tuấn dật, bên môi nở nụ cười lười nhác, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, đi lại không tiếng động mang theo khí thế, rõ ràng là người luyện công phu, có bản lĩnh cao cường.
Đội trưởng Hứa còn chưa đáp lại, ánh mắt nam tử kia đã bị Mặc Phi hấp dẫn, hắn không che giấu chút nào hứng thú với “Hắn”, đi vài bước đến gần nàng, có phần vô lễ mà đánh giá trên dưới, khi Vệ Tuyên không nhịn được định mở miệng trách cứ thì hắn hỏi: “Đây là người hầu của ngài sao, tôn hạ*?”
* Tôn hạ: gọi thể hiện sự tôn trọng.
Vệ Tuyên không vui nói: “Đây là tiểu hữu của tại hạ, không phải tôi tớ.”
Nam tử cũng không thèm để ý đến thái độ của Vệ Tuyên, tiếp tục hỏi: “Là Bình tịch hay là Lương tịch?”
Mặc Phi cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng không tùy tiện mở miệng, Vệ Tuyên trầm mặc một hồi đáp: “Không phải Bình tịch.”
Nam tử thấy thế thì hơi thất vọng, thở dài một tiếng, có điều chỉ chốc lát lại tự giới thiệu, nói: “Ta là Trúc Cô Hạc, võ sĩ nhất đẳng của võ sĩ quán, không biết ngươi xưng hô thế nào?”
“Phù Đồ.” Giọng nói của Mặc Phi trầm thấp mà mang theo vài phần cuốn hút, giống như bề ngoài của nàng, không ôn nhu như nữ tử, nhưng lại có thể làm cho người ta có cảm giác thoải mái như vậy.
Võ giả Cô Hạc cười tà tà, nói: “Xem ra các vị muốn đồng hành cùng với nhóm chúng ta, ta sẽ quan tâm đến các vị nhiều hơn vậy.”
Nói xong lại liếc mắt nhìn Mặc Phi một cái rồi xoay người rời đi.
Vệ Tuyên nhíu mày nói: “Hắn là người của võ sĩ quán à? Thảo nào vô lễ như thế.”
Đội trưởng Hứa áy náy nói: “Mặc dù vô lễ, nhưng quả thật có vài phần bản lĩnh, xin Văn Trọng tiên sinh và Phù Đồ công tử bỏ qua cho.”
“Quên đi, vẫn phải đa tạ đội trưởng Hứa đã đồng ý cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí. Đoàn xe sắp xuất phát rồi, ủy khuất mọi người trèo lên xe chở hàng.” Nói rồi dẫn mấy người lên sau xe ngựa, hét to đội ngũ khởi hành.
Nhìn xung quanh không có người, Mặc Phi hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vệ Tuyên nhìn nhìn “Hắn”, thở dài nói: “Bề ngoài của công tử quá mức xuất sắc.”
Mặc Phi nhíu mày, nàng thực sự không thể hiểu, mình ăn mặc bình thường thế này thì có gì xuất sắc, cùng lắm là làm cho người ta nhìn thấy vừa mắt mà thôi. Hơn nữa, hiện tại, trong mắt người khác thì nàng còn là một nam nhân nữa!
Vệ Tuyên nói tiếp: “Công tử nên biết, trong các kẻ sĩ quý tộc của quốc gia có thịnh hành nam sủng, những nam tử trẻ tuổi, có tướng mạo nhưng lại xuất thân bình thường đều sẽ rất dễ khiến người ta thèm muốn, hơn nữa, hiện giờ công tử trôi giạt bên ngoài, lại không có ai che chắn, không cẩn thận là sẽ bị người khác ức hiếp.”
Vẻ mặt Mặc Phi lạnh nhạt không gợn sóng, làm cho Vệ Tuyên nghĩ rằng “Hắn” đã hiểu rõ, nào ngờ “Hắn” đang đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cảm thấy may mắn vì mình đồng hành cùng Vệ Tuyên, bằng không, nói không chừng còn chưa tới được quận này đã gặp phải chuyện bi thảm.
Vệ Tuyên ngẩng đầu nhìn đội ngũ võ giả Cô Hạc phía trước, sau đó hỏi: “Phù Đồ, công tử thực sự không có phù bài sao?”
Mặc Phi lắc đầu.
“Thế thì khó rồi.” Vệ Tuyên vuốt râu nói, “Nếu không có một thân phận tốt, chỉ sợ sớm muộn gì công tử cũng sẽ gặp phiền phức, hơn nữa thân phận của công tử còn có thể không bằng cả bình dân. Phù bài có năm loại, Nô, Bình, Lương, Quý, Vương, hai loại đầu không có đặc quyền gì cả, sinh tử đều bị các quý tộc nắm giữ, mà văn sĩ, võ giả thì thuộc loại Lương tịch, có thể xuất tướng, nhập sĩ, hoặc trở thành khách khanh phụ tá của đại tộc thế gia, có địa vị và danh vọng nhất định, giống như vừa rồi, lúc đầu đội trưởng Hứa và Cô Hạc đều có chút tâm tư với công tử, nhưng khi biết công tử không phải Bình tịch mới thu liễm một chút, nếu không đã trực tiếp cưỡng bức rồi.”
Mặc Phi bỗng cảm thấy khủng hoảng, xem ra phải mau chóng giải quyết vấn đề thân phận. Nàng biết đại khái rằng phân biệt giai cấp thời xưa rất đáng sợ, luật pháp khắc nghiệt, không có nơi cho bình dân bách tính đến cáo trạng, chỉ có thể sống hèn mọn dưới cường quyền, cầu mong no ấm đã thỏa mãn. Nhưng mà nàng tuyệt đối không thể chịu được cảnh bị người tùy ý khi nhục*, thà rằng nàng gắng sức thích ứng với hoàn cảnh cũng không thể đồng ý hoàn toàn với quy tắc của thời đại này, nếu không muốn gặp phải bất hạnh thì chỉ có thể cố gắng tìm kiếm lực lượng tự bảo vệ mình.
* Khi nhục: bắt nạt, khinh rẻ và làm nhục.
“Công tử cũng đừng lo lắng quá.” Tiếng của Vệ Tuyên lại truyền đến, “Lần này, ta đến Tiệm Hề là vì muốn tiến vào phủ của Đại Vương Tử, một khi thành công, ta sẽ có cơ hội làm hộ tịch cho công tử, mặc dù Lương tịch có đôi chút khó khăn nhưng cũng không phải không có khả năng.”
“Vậy xin đa tạ.” Mặc Phi ôm quyền với hắn, trước đôi mắt thật tình của người này, nàng ngập tràn cảm kích.
Vệ Tuyên gật gật đầu: “Chỉ có điều, mấy ngày này công tử cần phải cẩn thận một chút, cho dù công tử có thực sự là Lương tịch, tên Cô Hạc kia cũng chưa chắc đã hết hi vọng với công tử đâu.”
Mặc Phi ngẩng đầu nhìn về phía trước, đúng lúc Cô Hạc bỗng xoay người, người nọ hơi sửng sốt, sau đó liền cười tà tà với nàng, nàng cả kinh, lập tức chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Tốc độ di chuyển của thương đội cũng không chậm, muốn tới thành Viêm Trúc còn hai ngày lộ trình nữa, đến khi mặt trời xuống núi, đội ngũ tìm một nơi thích hợp rồi dừng lại hạ trại.
Mặc Phi ngồi ở một bên xe ngựa cùng với Vệ Tuyên, trong ba lô của nàng còn mấy túi bánh cũ, có thể tạm đỡ đói. Vệ Tuyên thì mang theo lương khô do Nhàn Tử làm, nhìn chẳng có cảm giác muốn ăn, nhưng cũng không thể không ăn.
Lúc trước, nàng và nhóm lưu dân có lĩnh một chút thô lương*. Cho dù Mặc Phi là người có thể chịu khổ cực, chất lượng của những thứ kia thực sự quá kém, dùng nấu cháo còn có thể miễn cưỡng ăn vào, liên tục hơn mười ngày đều ăn như vậy, nàng gần như đã quên mất hương vị của thịt rồi.
* Thô lương: như ngô, khoai, sắn, đậu.
Ngay lúc nàng muốn nướng bánh ăn, một cái chân gà nướng vàng rụm xuất hiện ở trước mắt, Mặc Phi mím môi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái tên nam nhân “Cô Hạc” bày ra vẻ mặt tươi cười ngồi xổm bên cạnh nàng.
“Thiếu niên, cho ngươi.” Quơ quơ chân gà trong tay, nhìn vô cùng nhiệt tình thành khẩn.
Mặc Phi nhìn hắn rồi lại nhìn chân gà, không chút thay đổi rũ mắt xuống, thản nhiên từ chối: “Ta có đồ ăn, đa tạ ý tốt.”
Cô Hạc nhíu mày, không nhìn ra suy nghĩ gì từ trên vẻ mặt của “Hắn”, lúc này, phía xa xa truyền tới mấy tiếng cười lưa thưa, hắn liếc nhìn một chút, lơ đễnh, rồi cầm chân gà nhét vào trong tay Mặc Phi, không cho cự tuyệt nói: “Chỉ là chút thức ăn, nếu ngươi không ăn thì ném đi!”
Nói xong đứng dậy, không quay đầu lại mà đi tới phía vừa phát ra tiếng cười.
Mặc Phi nhìn chân gà trong tay, do dự có nên ăn hay không.
Vệ Tuyên bên cạnh nói: “Đồ ăn đều trân quý cả, đừng lãng phí, một cái chân gà mà thôi, không cần phải để ý.”
Nếu hắn cũng nói như vậy, Mặc Phi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm ăn chân gà, tuy rằng không có vị muối, nhưng mấy ngày không ăn thịt, nàng vẫn thỏa mãn một hồi. Chỉ là nàng không chú ý tới ở phía xa, sau khi Cô Hạc nhìn thấy nàng ăn đồ ăn mình đưa thì lộ ra vẻ mặt vô cùng sung sướng.
“Ta nói này Cô Hạc, ngươi thực sự cảm thấy hứng thú với thiếu niên kia à?” Một nam tử đập bả vai Cô Hạc cười nói.
“Đương nhiên.” Cô Hạc lộ ra vẻ hiển nhiên là thế, “Người mà Cô Hạc ta để ý tới, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho được.”
“Nhưng người ta là Lương tịch, lại là nam tử, không dễ dàng nắm được như vậy đâu.” Một người khác cũng nói.
“Điều này ta biết.” Cô Hạc nhìn về phía Mặc Phi, “Thiếu niên bất phàm, xem ra phải tốn chút chút tâm tư rồi.”
“Kì thật, ta chưa bao giờ thấy nam tử nào xuất chúng như thế, nhìn làn da của “Hắn” coi, tinh tế như tơ lụa, sờ lên chắc chắn còn thoải mái hơn cả nữ nhân nữa.”
“Ha ha, đúng vậy.”
Cô Hạc hừ một tiếng: “Này, đã là người của ta, sao có thể tùy tiện trêu đùa như vậy được.”
“Ngươi nên nắm chặt trước đi rồi hãy nói! Nếu như ngươi không được, thì sẽ đến lượt chúng ta.”
“Ngươi có muốn đấu một trận không?” Cô Hạc giơ kiếm trong tay lên, khiêu khích nói.
Nam nhân kia lập tức yên tĩnh.
Không biết mình trở thành đối tượng trên đùa của người khác, sau khi ăn uống no đủ, Mặc Phi tìm một chỗ cách Vệ Tuyên không xa, trải chiếu, nằm ngửa nói chuyện phiếm với Vệ Tuyên, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, thì từ từ đi vào giấc ngủ trong một bầu trời sao rộng lớn.
Sống hai mươi mấy năm, cho dù mười năm trước trở thành cô nhi, nàng cũng chưa từng sống cuộc sống gian khổ như những ngày vừa qua, có câu nói như thế nào nhỉ, khi trời cao giao cho sứ mạng trọng đại, nhất định trước hết phải làm cho ý chí được tôi rèn, làm cho gân cốt bị mệt nhọc, làm cho thân xác bị đói khát*….Ừm, thật sâu sắc. Chỉ mong đến sau cùng, nàng không cần hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cầu có được cuộc sống an nhàn.
* Nguyên văn là: Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ phu. Câu trên trích trong sách Mạnh Tử, phần hạ của Cáo Tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]