Máy bay sẽ cất cánh lúc bốn giờ chiều, mà khi bọn họ đến sân bay, còn chưa đến mười hai giờ trưa, Bùi Văn sắc mặt bối rối, hơn nữa còn rất không tập trung, Tô Vũ cũng không mong đợi rằng hắn có thể nhớ được rằng nên đi ăn trưa, chính mình lục hành lý lấy ra hai hộp bánh quy, mua nước, sau đó có từng miếng từng miếng chầm chậm ăn.
Chờ máy bay đúng là việc nhàm chán, nhất là khi người bên cạnh rõ ràng đã muốn hồn bay phách tán tới tận nơi nào rồi, mà chính mình thì lại không biết phải nói gì, để giết thời gian, Tô Vũ mua một quyển tranh biếm họa, ngồi chậm rãi lật xem, tuy rằng xem không hiểu chữ trên đó nói gì, nhưng biểu tình và động tác của nhân vật vẫn có thể làm cho người xem có được những liên tưởng phong phú, y quyết định mang tập tranh này về làm quà lưu niệm cho Tô Đan.
Chịu đựng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, đến lúc nên đi làm thủ tục, Tô Vũ đẩy đẩy Bùi Văn, lúc này nam nhân mới hồi phục tinh thần, nhu nhu cái trán, cười tạ lỗi với Tô Vũ.
“Đi thôi.”
Vốn tưởng rằng sau khi lên máy bay, Bùi Văn lại tiếp tục tâm trạng hồn phách lơ ngơ, ai ngờ đến hắn lại đột nhiên nói với Tô Vũ: “Tôi cùng Đỗ Nhược Hàn quen biết suốt ba mươi năm.”
Tô Vũ còn đang tiếp tục cùng tập tranh biếm họa chiến đấu hăng hái, chợt nghe được Bùi Văn nói những lời này, không khỏi sửng sốt, tính thời gian một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-thuyet-ai-dich-nam-nhan/3186528/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.