2.
Theo như lời Vệ Triều nói thì tôi là mối tình đầu của anh ấy, trước đó, anh ấy chỉ một lòng muốn phát triển sự nghiệp cho nên không muốn yêu đương.
Vệ Triều tỏ ra thẹn thùng: “Không ngờ lần đầu tiên yêu đương là yêu nhau với fans, thật kích thích.”
Tôi cười ra tiếng: “Em giống như là fans của anh à?”
“Em đã đến xem anh diễn mà!”
“Là do bạn của em đưa cho em cái vé, với lại cái vé đó là phúc lợi do công ty của cô ấy cho.” Tôi nói một cách vô tình: “Yêu đương với anh chẳng qua là vì anh đẹp trai thôi.”
Bỗng nhiên Vệ Triều nghiêng người ngồi dậy, đưa lưng về phía tôi sau đó dịch tới cuối giường.
Đợi vài phút thấy anh ấy vẫn chưa về chỗ cũ nên tôi gọi một tiếng: “Vệ Triều.”
“Đừng có gọi anh.” Anh ấy nặng nề nói: “Anh đang giận, em mau dỗ anh cho tốt thì anh mới quay về.”
Vì thế tôi nhảy xuống giường, đi tới tủ quần áo tìm kiếm giữa tầm mắt nhìn trộm của Vệ Triều, sau đó thay một chiếc váy ngủ làm bằng tơ tằm màu trắng ngay ngước mặt anh ấy.
Vừa mới thay xong, người đó đã đi tới trước mặt tôi, chặn ngang bế tôi lên, hôn lên gương mặt tôi và nói: “Quý cô Khương Duyệt à, anh muốn chứng minh một chút.”
“Chứng minh cái gì?”
“Chứng minh rằng ngoài vẻ đẹp trai này thì anh cũng rất có bản lĩnh ở những mặt khác.”
Tôi luôn phải thức đêm trong quãng thời gian nồng nàn ấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị mùi thơm của trứng chiên đánh thức, mang vẻ mặt buồn ngủ đi vào phòng bếp thấy Vệ Triều đang mặc tạp dề, quay đầu xấu hổ nói:
“Chủ nhân thân yêu, ăn cơm trước hay ăn người trước đây?”
Sau khi yêu nhau đề tài mà Vệ Triều nói đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Từ ham thích việc kể chuyện cười độc thoại sau đó chuyển sang yêu luôn nó, thế nhưng vào một ngày câu chuyện cười ‘Dạ dày không tốt nên muốn ăn cơm mềm của’ bỗng bùng nổ trên mạng xã hội.
Tiếp theo là được tổ tiết mục mời đi diễn, và mời tham gia cuộc thi tuyển chọn của Quý Hải.
Lúc ban đầu tôi cho rằng sự nghiệp của Vệ Triều đã cất cánh bay cao.
Không ngờ đó lại là lúc hai chúng tôi chia tay sau một năm yêu nhau.
Chia tay xong, tôi dọn tới ở cùng bạn thân Tiểu Quất.
Buổi tối khi tôi ở ban công uống rượu với Tiểu Quất, cô ấy không cẩn thận click vào kỳ mới nhất, khi ấy trên màn hình Vệ Triều xuất hiện với tinh thần phấn chấn, gương mặt vẫn mang theo vẻ bồng bột đó.
Cô ấy nhanh chóng tắt đi, tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu cứ xem tiếp đi.”
Cuộc thi đấu đã trôi qua một nửa chặng đường, Vệ Triều tiến lên giữa hàng ngàn thí sinh, làm con người tỏa sáng nhất.
Anh ấy đứng giữa sân khấu kể chuyện cười, vẫn dùng xưng hô ‘bạn gái tôi’, cuối cùng nhìn chằm chằm vào máy quay:
“So với Ultraman thì bây giờ tôi càng tin tưởng vào Doraemon hơn, ít nhất cậu ta có thể để cho tôi lục hết máy móc để đi tới bên cạnh em.”
Cả hội trường im lặng vài giây sau đó vỗ tay như sấm vang.
Vành mắt của Tiểu Quất rưng rưng, quay đầu nhìn tôi bị tôi dùng thái độ bình tĩnh chặn lại:
“Sao cậu biết từ ‘em’ ở trong miệng anh ấy là chỉ tớ?”
Mặc dù miệng thì nói như thế nhưng tối đó tôi lại mất ngủ.
Tôi nằm trên giường nhỏ trong phòng ngủ cho khách của nhà Tiểu Quất, lăn qua lộn lại, rồi dứt khoát mở điện thoại lên.
Trên bảng vẫn là Vệ Triều, tôi bấm vào xem, vậy mà có người bịa đặt nói anh ấy là phú nhị đại, tất cả kịch bản đều là lấy giá cao nhờ người khác viết.
Lúc tôi đang muốn làm cho rõ ràng thì bên trên có một thông báo tin nhắn.
Ấn vào, hình đại diện là ảnh chụp của người nước ngoài: “Hi, bạn thân mến, cô có muốn phất lên sau một đêm không?”
Theo sau đó là một loạt biểu tượng hoa hồng.
Sững sờ hai giây, tôi không nhịn được hỏi: “Đại ca, anh là?”
“Bạn thân mến, tôi mới đến Trung Quốc, là do cô đã hấp dẫn tôi đến. Tôi tên là David đến từ New York…”
ID của người này tên là David, tiếng Trung cũng chỉ ở mức tạm được.
Tôi bấm vào trang chủ của anh ta, chuẩn bị cho vào danh sách đen thì thấy ghi chú.
“Muốn vĩnh viễn tin vào ánh sáng!”
Im lặng một lúc, tôi cười lạnh: “Ngành talk show chuẩn bị đóng cửa nên anh muốn tiến vào ngành mới à?”
“Vệ Triều, lần sau có đi lừa ai thì nên thay đổi ghi chú trên trang cá nhân trước nhé!”