Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào mùa xuân, cách thời điểm Sơ Tụ nhặt được hắn, cứu sống hắn đã qua một cái mùa thu và một cái mùa đông. 
Sơ Tụ nghe nói hoa sơn trà và thu hải đường ở phía đông Hoa Sơn đang nở rộ, mì ống và điểm tâm ở đó làm thập phần ăn ngon, liền trực tiếp mang hắn đi đến đó. 
Bọn họ từ phía tây tới, vòng qua Hoa Sơn phải mất thêm nửa tháng, Sơ Tụ không chút do dự liền chọn leo núi. 
Với khả năng hái thuốc của y thì sức lực chỉ có thể hơn người thường hai bước. 
Khi leo lên đến giữa ngọn núi Hoa Sơn cao nổi tiếng thiên hạ này, y đã mệt đến nỗi không muốn động. 
Tại khoảng đất trống bằng phẳng ở sườn núi, y nằm lên một tảng đá, đôi tay lót sau đầu, nhìn trăng hỏi: "Khi nào thỏ chuẩn bị xong?" 
Mặc Sĩ Tranh đáp: "Bây giờ được rồi." 
Sơ Tụ: "Cho ta cái chân." 
Mặc Sĩ Tranh lạnh nhạt nói: "Chính mình xuống dưới ăn." 
Sơ Tụ bĩu môi, đúng lý hợp tình nói: "Nếu ta có thể đi xuống thì còn nằm làm gì? Ngọn núi này quá khó leo, bây giờ chân ta run như trấu." 
Mặc Sĩ Tranh phớt lờ y, dùng dao găm cắt thịt. 
Sơ Tụ trở mình, một tay chống đầu, như lưu manh mà nhìn hắn: "Cấp tiểu gia một miếng thịt, nếu không phạt ngươi..... phạt ngươi hai mươi đại bản." 
Mặc Sĩ Tranh liếc y một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi đánh?" 
Sơ Tụ: "......." 
Sơ Tụ ủ rũ nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-thanh-cam-chau/2641822/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.