“Điền Tiểu Điềm tỏ tình với em á?” Ôn Nhiễm cắn ống hút, cô khó mà tin được, dựng ngón tay cái với người đối diện: “Quá lợi hại.”
Ôn Nhiễm có một gương mặt xinh đẹp động lòng người, cô nói chuyện rất gần gũi, không cố tình tạo khoảng cách, không câu nệ tiểu tiết, không có chút nào kiêu căng vì xinh đẹp.
“Em không có bảo chị ấy và học trưởng chia tay.” Tạ Quan Tinh gãi gãi sau ót, cậu tỏ vẻ vô tội: “Em cũng không biết tại sao chị ấy lại hiểu nhầm thành như vậy?”
“Em cứ mặc kệ cô ta đi.” Ôn Nhiễm khuyên nhủ Tạ Quan Tinh: “Cô ta luôn như vậy đó, thích cướp đồ của người khác.”
Tạ Quan Tinh nhỏ giọng nói: “Là thích cướp đồ của đàn chị phải không ạ?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút, cô lắc đầu: “Cũng không hẳn.”
Nhưng cũng không sai biệt lắm tóm lại thì cũng gần như là vậy.
Đôi mắt của cậu chăm chú nhìn Ôn Nhiễm.
“Thật ra Vương Kiêu Phi rất yêu cô ta, hắn luôn cố gắng đáp ứng những gì cô ta thích. Mấy cái túi xách LV của cô ta đều do Vương Kiêu Phi mua cả đó.” Ôn Nhiễm biết mấy việc này là do mỗi lần Vương Kiêu Phi mua túi xách mới cho cô ta thì cô ta luôn cố gắng lượn lờ trước mặt Ôn Nhiễm để khoe mẽ.
“Đàn chị thích túi xách LV hả?” Đôi mắt Tạ Quan Tinh sáng rực, nhưng lại sai trọng tâm vấn đề.
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Cũng bình thường thôi, chị không có hứng thú với túi xách.”
“Vậy đàn chị thích cái gì?”
“Thích uống trà sữa có tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tay-voi-tra-xanh/271759/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.