Chương trước
Chương sau
Nhị lão Lưu gia đến Lý phủ ở lại ăn bữa cơm, lúc xế chiều mang theo một bụng tức giận về nhà.

Hôn sự của con trai Lưu Chỉ Hàn và Lý Nhược Mai Lý phủ đã hủy, nhưng quá trình này khiến người ta tức giận biết bao. Con trai bị vị hôn thê cắm sừng không nói, đối phương còn nói chuyện huỷ hôn phải đẩy hết sai lầm lên người Lưu Chỉ Hàn.

Chuyện chụp bô giội nước bẩn này nhị lão Lưu gia sống chết không đồng ý, dựa vào cái gì cô nương nhà ngươi không biết xấu hổ còn đầy hết trách nhiệm lên đầu con trai nhà ta? Lưu gia ta dễ bắt nạt như vậy?

Hiệp thương không thành!

Hai nhà Lưu Lý hoàn toàn cắt đứt quan hệ!

Lý lão gia bị "ép" đến phát ngôn bừa bãi: "Từ nay về sau Lưu gia ngươi đừng hòng đạp vào cánh cửa Lý gia ta!"

"Vậy thì cả đời không qua lại với nhau!" Lưu lão gia cũng không hiền lành, đồng ý hai bên sẽ không mở cửa, về phần quan hệ huynh đệ? Tiền tài lợi nhuận "huynh đệ tốt" có thể vững chắc?

Lưu lão gia vừa đi vừa mắng, khiến cho người qua đường liên tiếp quay đầu lại nhìn.

"Được rồi!" Lưu phu nhân kéo trượng phu giận đến mức có chút mất lý trí, "Có chuyện về nhà nói, ầm ĩ vậy mọi người đều biết sẽ không tốt cho thanh danh sau này của Chỉ Hàn."

Vào đại viện Lưu phủ, không quá nửa ngày, từ trên xuống dưới hàng xóm láng giềng Lưu phủ đều biết hôn sự của Lưu Chỉ Hàn và Lý Nhược Mai bị hủy.

Về phần nguyên nhân?

Lý phủ không muốn tiết lộ, Lưu phủ cũng lặng im không nói, chỉ nói không còn qua lại với Lý phủ, Lý phủ xảy ra chuyện đừng liên lụy đến trên đầu Lưu phủ ông, nhất định không giúp đỡ!

Lý Đại Xương tức giận với lời nói có ngụ ý của Lưu lão gia mãi không ngớt, lại không thể tìm tới cửa, đành phải giận chó đánh mèo trút lên người Lý Nhược Mai khiến ông mất mặt.

Đáng thương Lý Nhược Mai mới vừa ra khỏi phòng củi không bao lâu, lại bị nhốt vào sống cùng với đám chuột vô cùng bẩn thỉu.

Còn Tiếu Cảnh Thăng rời khỏi Lý phủ, tự nhận là trước kia còn trẻ không biết sai lầm phạm phải toàn bộ giải quyết hết, hắn liền ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng đi tìm Phùng Điềm Thu đang du ngoạn ở thị trấn Trương gia, nhưng trước khi đến thị trấn Trương gia, trong nhà có một chút chuyện làm ăn cần phải giải quyết.

Phùng Điềm Thu mới quen Hoa Diện có thể đĩnh đạc mà nói, tùy tiện suy nghĩ đám người Thư Hoàn cô nương kia sẽ không chạy trốn, nên Phùng Điềm Thu cũng không suy nghĩ nhiều đi du thuyền với Hoa Diện, cả một buổi chiều đều ngâm thơ làm câu đối.

Khách điếm buôn bán vẫn luôn đắt khách.

Nhất là chuyện "hái hoa tặc lầm hái hoa" truyền ra, rất nhiều người tham gia náo nhiệt ở đại sảnh khách điếm vừa nói vừa cười;

Chưởng quầy không ngừng gẩy bàn tính sổ sách.

Tiểu nhị bận đến chân không chạm đất, nghe chưởng quỹ nói to: "Đem thêm cho Thư Hoàn cô nương ở trên lầu một phần cá kho tàu!"

"Được!" Tiểu nhị đáp ứng.

Vị Thư Hoàn cô nương này chính là khách quý, cá kho tàu phải nhanh chóng mang lên, không thể chậm trễ!

Thư Hoàn đang ngồi trong nhà xí;

Không muốn đi ra ngoài;

Hỏi vì sao?

Ám vệ Lục vẫn luôn ở trong phòng nàng kiếm cớ không đi;

Một ngày ôi một ngày!

Thư Hoàn có chút chán ngán.

Nàng đường đường là công chúa kim chi ngọc diệp nói một không ai dám nói hai, lại vì tránh né một nam nhân mà trốn tiểu, còn trốn nhiều lần, nhà xí rất thúi đó!

Thư Hoàn rất nóng lòng muốn tắm rửa.

Đúng rồi, nếu tắm rửa không thể có người ngoài ở lại, lấy cớ này chắc có thể ngăn cản sự theo đuổi quá mức khó chịu của ám vệ Lục nhỉ?

Ừ, cứ hài lòng quyết định vậy đi!

Thư Hoàn trở lại phòng, bảo tiểu nhị tạm thời mang thức ăn ở trên bàn sang phòng sát vách, sau đó bưng mấy chậu nước ấm tới.

Ám vệ Lục nhìn ra Thư Hoàn quyết định tắm rửa trước sau đó sẽ dùng bữa, ám vệ Lục không có lập trường từ chối, tắm rửa là "hoạt động" hạng nhất rất bình thường.

Ám vệ Lục đi theo bàn đồ ăn sang phòng sát vách, dựa lưng vào trên cửa. Công chúa là một cô nương rất thông minh, nhưng có lẽ nàng đã quên làm một ám vệ, tai thính mắt tinh tuyệt đối không phải là chuyện khó, huống chi chỉ cách một bức tường.

Tiếng nước chảy ào ào, chân dài bước vào thùng?

Trên mặt nước có hương cánh hoa nào đó?

"Hắt xì, hắt xì!"

Thư Hoàn hắt hơi liên tiếp hai cái, ngón tay xoa xoa lỗ mũi.

Ngoài tắm rửa, có lẽ nàng chưa dùng qua cánh hoa gì.

Rất nhanh rửa sạch sẽ, Thư Hoàn bước ra khỏi thùng tắm;

Ngón tay bị ly trà làm bị thương lúc sáng đau chết đi được, vừa rồi lúc lau người thật bất tiện, may mà nàng đã sớm quen không cần tỳ nữ hầu hạ, nếu không tối nay sẽ bận rộn một phen.

Thư Hoàn mặc một bộ quần áo mới, băng bó ngón tay bị thương lại, thay mảnh vải khô ráo.

Tất cả đều làm xong, Thư Hoàn cảm thấy mình có thể ra ngoài gặp người rồi, nhưng không đợi nàng làm ra động tác tiếp theo, có người đi trước nàng một bước gõ cửa phòng.

Giọng nói trầm lắng của ám vệ Lục, "Công chúa muốn đổ nước không?"

"Ngươi vào đi." Thư Hoàn ngạc nhiên trong giây lát, cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, để ám vệ Lục đi vào hỗ trợ đổ nước.

Bận rộn một phen, chờ đến lúc Thư Hoàn ngồi trước bàn ăn cơm, mặt trăng bên ngoài đã lên cao. Trên bàn nhiều món ăn, một người ăn không hết, đây rõ ràng là ám vệ Lục gọi phần của hai người...

Nhất là trên bàn có một dĩa cá kho, Thư Hoàn nhìn có chút khó nhịn, bây giờ đối với đồ gì có màu đỏ đền vô cùng nhạy cảm; dường như chuyện ám vệ Lục sờ qua cái yếm của nàng, khúc mắc này cần rất nhiều ngày mới có thể tiêu tan... A?

Thư Hoàn dùng sức lắc đầu, để bản thân chuyên tâm ăn cơm. Hôm nay ám vệ Lục luôn tấn công tính kế cũng không thể ở trên bàn cơm khiến người ta phát cáu.

Hai người yên lặng dùng bữa;

Trong phòng chỉ vang lên tiếng bát đũa chạm nhau;

Ăn cơm được một nửa, Thư Hoàn buông bát đũa xuống, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện vô cùng ngu xuẩn;

Lấy tư cách công chúa đại nhân có thân phận cao quý phong hoa tuyệt đại* không gì sánh kịp! Nàng sao có thể vì một câu "yêu mến" của thuộc hạ liền xấu hổ sinh lòng lùi bước, tìm đủ cách chui kẽ đất! Đây là chuyện mà công chúa nước Đại Ngu không gì làm không được có thể làm sao? (* chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được)

Kéo chân sau công chúa kéo thành thế này cũng phải khiến người ta nện vào bàn!

Thư Hoàn, ngươi phải ưỡn thẳng lưng phấn chấn lại!

Còn nhớ hôm nay lúc ánh mặt trời nắng chiếu ngươi khí phách hùng hồn vỗ bàn chất vấn thuộc hạ vì sao chân đứng hai thuyền? Sau khi lật thuyền còn dám quay đầu lại với công chúa?

"Hừ!"

"Sao thế?" Ám vệ Lục hỏi, theo hắn thấy, tiếng hừ này của Thư Hoàn tới không hề báo trước.

"Ta chuẩn bị xong rồi!" Hai tay Thư Hoàn chống trên bàn lớn tiếng tuyên bố.

"Buông chén cơm của ngươi xuống nghe ta hỏi, đáp án không làm ta vừa lòng ngươi nhất định phải chết!" Thư Hoàn dùng sức trợn tròn hai mắt, làm ra dáng vẻ hung dữ.

"Được!" Ám vệ Lục phối hợp cúi đầu nghe theo.

"Ngươi nói! Tại sao lại hủy hôn!"

"Ta và nàng ấy không thích hợp." Ám vệ Lục trầm tư, không xúc phạm tới điều kiện tiên quyết đến hai cô gái kia đáp trở lại.

Thư Hoàn không nói không tin, hỏi tầng sâu hơn, "Cụ thể một chút, không thích hợp trên phương diện nào? Là phương diện ăn uống phương diện may mặc hay phương diện chi tiêu."

"Phương diện đối nhân xử thế!" Lý Nhược Mai đã có hôn sự ngoại trừ cấu kết với nam nhân, nàng ta còn không tuân theo đạo đức, lừa gạt, phản bội, các từ dùng để hình dung nữ nhân xấu xa hư hỏng dùng trên người nàng ta cũng không quá đáng. Ám vệ Lục không muốn nói rõ với Thư Hoàn, mặc dù hắn không có chút tình cảm nào với Lý Nhược Mai - nữ nhân có thể trở thành vợ mình kia, nhưng cũng không nói quá nhiều, dù sao cũng không thích đáng với hai bên.

Hủy hôn với Lý Nhược Mai, một là nàng không tuân thủ lời hứa, hai là nằm trên người ám vệ Lục không có năng lực đi?

Ám vệ Lục nhếch môi cười nhạo, chỉ có nam nhân không có đầy đủ năng lực không đạt tiêu chuẩn, mới tạo nên nữ nhân có tiềm chất õng ẹo làm dáng hồng hạnh xuất tường.

Tiếng cười tự giễu im lặng nhất thời cùng trầm mặc của ám vệ Lục dẫn tớibuồn bực;

Suy đoán cái người lầm lì ít nói quanh năm mang mặt nạ không dùng bộ mặt thật này lại đang làm cái gì?

Là cảm xúc của hắn giảm sút?

Đúng rồi!

Hắn mới từ hôn nha!

Lúc này mới ngày đầu tiên thôi, thương tâm khổ sở rất là bình thường!

Nhưng mang theo thiện cảm trước kia cùng với không muốn hắn quay đầu lại liền ôm cô gái khác... Ám vệ Lục, ngươi thật xấu xa!

Trước đây Thư Hoàn suy tính cũng không toàn diện, trước mắt nghĩ đến không sai, ấn tượng của nàng về ám vệ Lục lại lần nữa hiện lên đường thẳng giảm xuống, cảm thấy thất vọng nói thầm, "Ta vẫn không muốn tin, ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô nương sẽ tốt hơn, tránh cho đau lòng, mâu thuẫn giữa ngươi và cô nương khác có lẽ thật là vấn đề đối nhân xử thế!"

Thư Hoàn suy nghĩ tinh tế, đối với phân tích một ít chuyện, có thể trong thời gian ngắn không có cách nào hiểu rõ toàn bộ, nhưng không chịu nổi cân nhắc cả ngày, sau đó biến thành như vậy: Chuyện giả dối hư ảo nàng đều có thể chỉnh ra một loạt âm mưu!

Vì vậy ám vệ Lục có chút vô tội bị bóp méo thành nhân vật xấu!

Ám vệ Lục đi theo Thư Hoàn nhiều năm, không thể nói là hiểu nàng như lòng bàn tay nhưng cũng như quả đào chín trên cây, ám vệ ục không hề bất ngờ khi trong thời gian ngắn ngủi, ở trong mắt Thư Hoàn hắn đã trở thành đại ác nhân gian ác, hắn có thể giải thích.

Thư Hoàn cũng sẽ không liều mạng lắc đầu già mồm cãi láo nói những lời ngu ngốc như ta không nghe ta không nghe;

Người khác không sợ lãng phí miếng nước sẵn lòng giải thích, nàng nghe một chút cũng sẽ không ô uế lỗ tai.

Ám vệ Lục vì giữ gìn hình tượng "trung thành" của mình trong mắt Thư Hoàn, lời nói kế tiếp nhất định phải thay đổi một chút, không thể một mực che giấu, không lộ ra chút chuyện giữa hắn và Lý Nhược Mai, tối nay sợ rằng không có cách nào ngủ an giấc. Ngoài ra, còn cả chuyện lúc trước hắn tự bôi đen mình vì để dứt tình với Thư Hoàn, cũng phải giải thích rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.