Lưu phủ.
Giải trí ngày thường của Lưu phu nhân không nhiều lắm, ngoại trừ họp mặt cùng các phu nhân ở vùng lân cận thì thời gian còn lại phần lớn là chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong viện.
Sau cơn mưa không khí ươn ướt, mười mấy chim bồ câu vây quanh Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân rắc gạo kê trong lòng bàn tay xuống, hỏi tỳ nữ đang nhổ cỏ bên cạnh, "Chim bồ câu của thiếu gia đâu?"
"Hồi phu nhân, con bồ câu đó đưa tin cho công tử vẫn chưa trở lại!" Tỳ nữ thả công việc trong tay ra, hơi khom người trả lời.
Lưu phu nhân nhíu mày, "Thằng bé Chỉ Hàn này hẳn đã nhận được tin, vì sao không thả bồ câu quay về?"
"Có thể chung quanh đây có mưa, trì hoãn đường bay của chim bồ câu!" Tỳ nữ nhặt cỏ nói.
Lưu phu nhân gật đầu trở về phòng uống trà.
Lưu phu nhân không suy nghĩ nhiều, tuyệt đối sẽ không ngờ con trai của bà trong lúc nổi giận đã nướng bồ câu ăn.
Nhắc đến ăn bồ câu, bây giờ Thư Hoàn vẫn còn thấy hương ở trong miệng, đối với Hoa Diện không biết từ đâu xuất hiện dây dưa không dứt càng cảm thấy mất kiên nhẫn.
Ám vệ Lục nhìn ra Thư Hoàn không vui, liền đứng ra ngăn tiễn lần nữa nói: "Đi ra ngoài du ngoạn cùng người không biết đường không biết tên húy không biết phủ đệ, chuyện này không phù hợp với quy củ cô nương nhà ta, kính xin vị công tử này thứ lỗi."
"Khá khen cho một câu thứ lỗ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tay-nguoi-trom-boi/2134752/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.