Mặc dù đã đeo khẩu trang, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn cảm thấy mỗi ngụm không khí cô hít vào phổi đều vô cùng lạnh lẽo, khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như muốn xoắn lại thành một đoàn, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt.
"Lạnh như vậy chị ra đây làm gì?" Lưu Tử Thần đuổi theo ra ngoài kéo tay cô lại, một dòng nước ấm từ trong tay hắn truyền đến toàn thân Tô Nguyễn Nguyễn.
Tô Nguyễn Nguyễn cười khổ một tiếng, mặc dù cô đã có chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng thân thể chưa từng trải qua cái lạnh cực độ nào của cô, vẫn không thể thích ứng với loại thời tiết như vậy trong thời gian ngắn.
"Ta muốn đi xem hoa màu ngoài ruộng đất." Tuy Hệ thống đã nói đất đỏ có thể giúp cây trồng chống hạn hán và đông lạnh, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, cô vẫn có chút không yên tâm.
"Chị về nhà đợi đi, em đi xem thay chị!" Lưu Tử Thần không nhịn được đuổi Tô Nguyễn Nguyễn vào nhà.
Thân thể Tô Nguyễn Nguyễn rúc thành một đoàn, bước nhanh đi vào nhà.
Tô Nguyễn Nguyễn còn chưa kịp đi tới cửa, liền nghe thấy ngoài cửa lớn bên ngoài truyền đến thanh âm gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói Tống Thành từ bên ngoài truyền đến.
"Chỉ huy, mọi người có ở trong đó không?"
Tô Nguyễn Nguyễn xoay người bước nhanh hai bước, duỗi tay muốn mở cửa. Tay cầm bằng kim loại đã bị đông cứng lạnh lẽo, cách một lớp bao tay nhưng cô vẫn ẩn ẩn cảm giác được cái lạnh thẩm thấu qua.
Lưu Tử Thần kéo tay cô lại, dùng sức mở ra cửa lớn liền nhìn thấy Tống Thành đứng bên ngoài còn có em gái của hắn.
Tống Thành gần như giống Lưu Tử Thần, chỉ mặc quần áo mùa thu mỏng manh, toàn thân chỉ có đôi giày dưới chân là hơi dày một chút.
Tống Noãn Noãn không có dị năng, cũng giống như Tô Nguyễn Nguyễn, cơ hồ đem bản thân bọc lại thành một con gấu, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
"Chỉ huy tỷ tỷ hảo, Tử Thần ca ca hảo!"
Âm thanh ngọt ngào của Tống Noãn Noãn cách khẩu trang truyền ra, nghe có chút nghẹn ngào, nhưng ngữ khí lại là vô cùng vui vẻ.
Nhìn cách ăn mặc của Lưu Tử Thần cùng Tống Thành, lại nhìn nhìn bản thân cùng Tống Noãn Noãn, quả thực là không so sánh sẽ không đau lòng.
Có dị năng thật là tốt, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thán một câu, đã bị Lưu Tử Thần kéo vào nhà.
Tống Thành cũng mang theo Tống Noãn Noãn đi theo sau.
Tiến vào nhà, hai người liền cảm nhận được ấm áp hoàn toàn tương phản với bên ngoài.
"Bếp lò của mọi người đã đốt lên rồi à? Ta còn lo lắng mọi người đốt không cháy, cho nên mới chạy đến đây nhìn xem."
Tô Nguyễn Nguyễn nghe vậy nhoẻn miệng cười.
Khó được Tống Thành cư nhiên còn nhớ tới bọn họ, không uổng phí tinh hạch của cô cùng với sự chỉ dạy của Lưu Tử Thần.
"Nhà hai người đã đốt bếp lò lên chưa?" Tô Nguyễn Nguyễn hỏi.
"Đốt rồi." Tống Thành liên tục gật đầu, "Nhà này của mọi người thật ấm áp."
"Nhà hai người không ấm áp sao?"
"Chỉ huy tỷ tỷ, nhà chúng ta chỉ có bếp lò, không có nhiều lò sưởi như vậy." Tống Noãn Noãn đi lại gần bếp lò ngồi xuống nệm dày mà Lưu Phương chuẩn bị cho Tô Nguyễn Nguyễn, bắt đầu cởi mũ trên đầu xuống.
Lúc trước ở trong phòng, Tô Nguyễn Nguyễn còn ghét bỏ độ ấm tăng không đủ nhanh, trong phòng không có một chút ấm áp.
Nhưng sau khi ở bên ngoài trong chốc lát, lần nữa vào lại trong nhà, Tô Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy một luồn khí nóng ập vào mặt, trước đó bị đông lạnh đến mức cuộn tròn thân thể, hiện tại đã có thể giãn người ra.
Lưu Tử Thần cúi đầu nhìn nhìn lửa trong bếp lò, thấy lửa đã cháy đều, lúc này mới yên tâm rót cho hai người một ly nước ấm.
Tô Nguyễn Nguyễn bảo Tống Noãn Noãn cởi giày đi tuyết đặt dựa vào tường, cô từ trên lầu cầm một đôi giày đi trong nhà bằng lông nhung cho cô bé mang vào.
Loại giày này bên trong có lớp lông nhung san hô xù xù, trong đó còn có một lớp bông dày. Đế giày làm bằng cao su, mang vào phá lệ mềm mại, có một loại cảm giác dẫm vào phân(*má ưi là tg miêu tả cái cảm giác thiệt cảm lạnh),còn vô cùng ấm áp.
Tuy phía trên giày không thấm nước nhưng lại không thể ở mang ra ngoài, nhưng dưới tình huống hiện tại mà nói, mang ở trong nhà lại vô cùng thoải mái.
Đế giày sạch sẽ, đạp lên trên thảm lông dê, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không thấy đau lòng chút nào.
Thấy chiếc đệm dày chuẩn bị cho Tô Nguyễn Nguyễn đã bị Tống Noãn Noãn ngồi, Lưu Phương lại cầm thêm một cái đệm khác ra.
Phòng trong có ba cái lò sưởi nhỏ cùng với bếp lò, lửa trong bếp lò cháy cũng rất lớn, độ ấm trong phòng rất nhanh đã tăng lên.
Bị xông trong chốc lát, cả người Tô Nguyễn Nguyễn đều thấy ấm áp, cô cởi mũ cùng bao tay ra, duỗi người nằm xuống đệm dày.
Cửa sổ tuy gắt gao đóng chặt, nhưng Lưu Tử Thần vẫn có thể nghe được cuồng phong bên ngoài gào thét một cách rõ ràng, chắc hẳn trời đã bắt đầu đổ tuyết.
Đợt rét đậm ở kiếp trước kéo dài ước chừng suốt hai năm, bắt đầu từ hôm nay cho đến hai năm sau, trong tầm mắt của mọi người, tất cả đều là một mảnh trắng xoá.
Toàn bộ đất đai vốn dĩ đã bị ô nhiễm không trồng được hoa màu cùng rau dưa, trái cây. Thân thể mọi người cũng đã bắt đầu khuyết thiếu các loại vitamin.
Sau khi tuyết rơi một đoạn thời gian, có không ít người đều mắc phải chứng quáng tuyết.(*Quáng tuyết là hiện tượng kích thích quá mức do ánh sáng mặt trời phản xạ từ bề mặt tuyết khiến cho mắt phải chịu đựng một lượng ánh sáng lớn, dẫn đến tổn thương tạm thời cho màng lưới.)
Lưu Tử Thần nhớ rõ kiếp trước Lưu Phương cùng Tô Nguyễn Nguyễn đều mắc chứng quáng tuyết.
Nghĩ đến kiếp trước đói khổ lạnh lẽo, Lưu Tử Thần nhắm mắt lại, đem những hình ảnh không mấy vui vẻ trong kiếp trước đuổi ra khỏi não. Hết thảy đều đã dừng lại ở kiếp trước, một đời này, hắn không bao giờ lưu lạc đến hoàn cảnh kia nữa!
Bởi vì có Tô Nguyễn Nguyễn, một đời này bọn họ không chỉ trồng được rất nhiều rau dưa cùng trái cây, còn chuẩn bị được trước rất nhiều củi gỗ. Tuy củi gỗ không đủ để đốt trong hai năm tới, nhưng bọn họ có dị năng, không sợ lạnh, có thể tùy lúc đi ra ngoài chặt củi.
Nằm một hồi, Tô Nguyễn Nguyễn xoay người ngồi dậy, từ trong không gian lấy ra một cái bàn nhỏ, bảo Lưu Phương đem giá nướng BBQ lấy tới.
Lưu Tử Thần biết vừa rồi cô còn chưa có ăn no, đem nắp thiết đậy trên bếp lò lấy ra, cầm lấy giá nướng BBQ đặt lên trên bếp lò.
Lưu Phương đem thịt dị thú cắt miếng đã nướng chín lúc trước đặt lên làm nóng lại, chỉ trong chốc, nguyên bản thịt dị thú có chút lạnh lại lần nữa được nướng nóng hổi chảy mỡ, phát ra âm thanh xèo xèo, mùi hương bay ra tràn ngập cả căn phòng.
Tô Nguyễn Nguyễn gắp một miếng cho Tống Noãn Noãn: "Hai người còn không mau ăn đi?"
"Ân ân" Tống Noãn Noãn nhét thịt dị thú vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Buổi sáng dậy trễ, cơm sáng còn chưa kịp ăn, thời điểm nhiệt độ bị giảm xuống, ca ca còn đang rửa rau!"
Mọi người ngồi vây quanh bên cạnh bếp lò. Loại thịt dị thú này, Đại Lực cũng có ăn, dị thú trừ bỏ có tinh hạch, bên trong thịt cũng có năng lượng.
Lưu Tử Thần nhìn Tô Nguyễn Nguyễn ăn thịt dị thú đến vô cùng thơm ngon, nghĩ nghĩ lần sau phải đi bắt một con dị thú hệ Hỏa mang về cho cô ăn. Nếu ăn nó, Tô Nguyễn Nguyễn có thể kháng được cái lạnh liên tục trong mấy ngày.
Một nhóm người vừa nướng vừa ăn, không đến một lát đã đem con dị thú nặng mấy chục cân ăn sạch.
Sau khi ăn xong, Tô Nguyễn Nguyễn thấy mọi người còn chưa đã thèm, đặc biệt là Tống Noãn Noãn chỉ còn kém không đem chữ 'chưa ăn no' viết lên trên mặt.
Cô từ trong không gian lấy ra mẻ tôm lớn cùng dứa, chuẩn bị vào phòng bếp làm cơm chiên tôm dứa nhưng lại bị Lưu Phương cản lại.
"Nguyễn Nguyễn, em sợ lạnh, em cứ ngồi im đừng nhúc nhích, chị đi phòng bếp làm cho em!" Lưu Phương thấy Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy, vội ấn cô xuống, còn mình thì cầm tôm lớn cùng dứa đi vào phòng bếp.
Mỗi người một trái cơm chiên tôm dứa nóng hầm hập, ăn xong, Tô Nguyễn Nguyễn lại từ trong không gian lấy ra một nồi trà sữa đã nấu sẵn lúc trước rót cho mỗi người một ly.
Ăn uống no say, Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra hai máy tạo độ ẩm.
Lúc trước chỉ lo bị lạnh, cũng quên mất trong phòng đã bật hết tất cả các thiết bị sưởi ấm, không khí rất nhanh sẽ trở nên hanh khô. Cho nên rất cần tới máy tạo độ ẩm, bằng không, ấm áp thì ấm áp, nhưng rất có thể sẽ khiến người ta chảy máu mũi.
Sau khi mọi người ăn no, Lưu Tử Thần cũng chỉ dạy Tống Thành biết làm thế nào để sử dụng năng lượng dị năng càng thêm linh hoạt, xong xuôi hết thảy hắn mới đi đến chỗ ruộng đất xem hoa màu.
Tống Thành dẫn theo Tống Noãn Noãn ăn uống no say chuẩn bị trở về nhà
Đợi bọn họ đều đi ra ngoài, trong phòng an tĩnh trở lại. Ăn uống no đủ Tô Nguyễn Nguyễn liền muốn trở về phòng ngủ.
Giường đất trong phòng ngủ đã được Lưu Tử Thần đốt ấm.
Cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ mùa đông bằng nhung san hô tiến vào ổ chăn được ủ đến ấm ấp, thân thể cảm nhận được ấm áp xung quanh, Tô Nguyễn Nguyễn thoải mái nhắm hai mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]