“Mau, nhanh đi tìm bà đỡ lại đây! Quốc Sắc sắp sinh rồi!”
Quốc Sắc nằm trên giường không ngừng rên rỉ, mồ hôi liên tục chảy xuống, thấm ướt y phục của nàng.
Ni cô trong am vẫn gọi nàng là Quốc Sắc, mà không cấp pháp danh cho nàng, nguyên nhân rất đơn giản, trần duyên của nàng còn chưa dứt, cho dù quy y, cũng vẫn còn là người phàm tục.
Chỗ này hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được bà đỡ, vốn tưởng rằng phải tháng sau mới tới ngày sinh nở, không ngờ hôm nay Quốc Sắc lại bị động thai, chắc là sẽ phải sinh non.
“Máu, chảy máu nhiều quá, làm sao bây giờ?”
“Mau mang nước nóng lại đây!”
“Trụ trì ngài không phải đang bế quan sao?”
“Đừng nói nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn!”
“Quốc Sắc ngươi cố lên, ngươi cố lên biết không?”
Quốc Sắc thở hổn hển từng ngụm lớn, tựa hồ không nghe thấy bất luận một âm thanh nào, chỉ khẽ thì thào nói gì đó, khi trụ trì áp tai vào miệng nàng mới nghe thấy nàng đang gọi hai chữ Thiên Hương.
“Thực sự là nghiệt duyên a!” Trụ trì cảm thán nói.
“Thật nhiều huyết a, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?”
“Đều tránh ra!” Một thanh âm bất ngờ vang lên.
“Ngươi là ai, sao lại xông vào đây a?”
“Không muốn chết thì mau tránh ra!”
Trụ trì chậm rãi đứng dậy, “Xin hỏi thí chủ có phải là giảo chủ Minh giáo Dịch Thủy Hàn hay không?”
“Mau lấy dược này cho nàng ăn, sư thái! Cứu người quan trọng hơn!” Hắn lấy trong ngực ra một bình sứ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tai-tuong-dau-dang-hong-hanh/1303601/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.