Nhiều nữ nhân đương nhiên là không sai, đúng là An Minh Hiên quả thực không hề mệt. Hồng nhan tri kỷ càng nhiều thì thể diện tự nhiên cũng càng nhiều. Cho nên dù mấy nữ tử này có nháo đến thế nào thì hắn cũng chỉ ở một bên nhìn rồi cười hì hì.
Y Thần có một lần trông thấy tám nữ tử này cãi nhau, đã từng cau mày hỏi An Minh Hiên:
– Có muốn ta giúp ngươi giải quyết các nàng hay không?
An Minh Hiên nói:
– Ngàn vạn lần không được! Đây là thể diện của ta! (Ta tự hỏi đây là cái thể diện gì)
Không biết vì sao, khi đó An Minh Hiên cảm thấy ánh mắt của Y Thần lại tỏa ra hàn quang sắc bén, điều này thực không giống với con quỷ hẹp hòi mà ngày thường mình quen biết.
An Minh Hiên là bị một trận gà bay chó sủa nháo đánh thức dậy.
– Tần Tùng!
Tần Tùng là gã thiếp thân tiểu tư (sai vặt) đã đi theo An Minh Hiên được năm năm, hắn nghe ra khẩu khí không tốt của chủ tử liền vội vàng tiến đến cúi chào nói:
– Gia. Ngài gọi tiểu nhân.
An Minh Hiên không hờn giận nói:
– Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại ầm ĩ như thế này?
Xảy ra chuyện gì? Nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói nữ quyến trong phủ lại đánh nhau, hơn nữa nguyên nhân đánh nhau còn không phải vì Vương gia sao. Nếu vậy Vương gia còn không tức giận đến chết? Vương gia vốn là người rất coi trọng thể diện. Còn nếu như mình nói không biết thì đó chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-tai-tuong-dau-dang-hong-hanh/1303548/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.