Chương 49
Dưới màn trời lấp lánh, cả không gian xung quanh tĩnh lặng, thời gian như chậm lại, chỉ vài tiếng trôi qua, trời vẫn còn tối.
Cô bé mặc chiếc áo khoác của anh trai, lén lút thò đầu ra khỏi lều, mắt hé mở ngước nhìn trời. Hàn Tri Dao bước lại gần, mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh.
Hà Lạc Tri nhích qua một chút, nhường thêm chỗ cho cô. Cậu ngồi dậy, khẽ hắng giọng hỏi:
"Em có ngủ được không?"
"Ngủ một chút, nhưng không sâu. Em cứ lo lắng sợ lỡ mất lúc mặt trời mọc." Hàn Tri Dao cười trả lời.
"Anh đã nói sẽ gọi mà." Hà Lạc Tri mỉm cười nói.
Hàn Tri Dao cười tiếp: "Em sợ các anh cũng ngủ quên."
"Không đâu, anh chuyên nghiệp lắm." Hà Lạc Tri nhìn đồng hồ rồi cười.
Hàn Phương Trì nghe hai người nói chuyện thì mở mắt ra. Khi Hà Lạc Tri quay đầu lại thấy anh tỉnh, cậu an ủi anh bằng cách vỗ nhẹ vào chân, ý bảo anh cứ ngủ tiếp. Hàn Phương Trì nhắm mắt trở lại.
Hàn Tri Dao ngồi ôm gối, Hà Lạc Tri hỏi:
"Em có lạnh không, Dao Dao?"
"Không, áo anh trai em dày lắm." Hàn Tri Dao trả lời.
Lúc trước, khi vỗ vào chân Hàn Phương Trì, cậu cảm nhận được quần anh khá mỏng. Cậu rút chiếc áo khoác của mình ra, đặt lên chân anh.
Hàn Phương Trì khẽ động đậy chân, như muốn bảo cậu mặc lại. Không đợi anh nói, Hà Lạc Tri quay lại bảo:
"Tớ mặc đủ rồi."
Bên trong, Hà Lạc Tri đã mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702639/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.