Chương 45
Hàn Phương Trì vừa về đến nhà, mặt mũi có vẻ mệt mỏi. Ông Hàn nhìn con, khẽ ra hiệu vào trong. Bà Bàng từ ghế salon đứng dậy, lặng lẽ quay về phòng mà không nhìn anh.
Hàn Phương Trì chào bà, nhưng nhận ra giọng bà không bình thường. Anh khẽ hỏi ông Hàn: "Cãi nhau lớn lắm hả? Làm mẹ tức khóc luôn sao?"
"Đừng hỏi nữa." ông Hàn thở dài trả lời.
"Sao thế? Thi không tốt à?"
"Hàn Tri Dao trốn học, đi chơi với con trai, để mẹ con bắt gặp." ông Hàn nói nhỏ: "Mẹ con giận quá, đánh nó rồi."
Hàn Phương Trì ngạc nhiên nhướng mày: "Động tay thật sao?"
Ông Hàn gật đầu: "Bố cản kịp, chỉ đánh vài cái vào tay thôi."
Bà Bàng vốn là người tri thức, làm trong đơn vị văn hóa, tính cách thanh tao, cả đời chưa từng động tay với ai, lại càng không bao giờ đánh con, vì bà cho rằng như thế là thô lỗ. Lần này hẳn là giận quá mất khôn.
Hàn Phương Trì mở cửa phòng Hàn Tri Dao, thấy em gái đang ôm gối ngồi trên giường, đầu vùi vào cánh tay.
"Hôm nay em khóc à?" Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Tri Dao không ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: "Anh cút ra ngoài!"
"Nói với ai đấy?" Hàn Phương Trì cầm cây bút trên bàn, gõ nhẹ lên tay hai lần, phát ra tiếng "cạch cạch".
"Cút ra ngoài! Cả anh cũng cút đi!" Hàn Tri Dao khóc lớn hơn.
"Em không thấy mình nói khó nghe à?" Hàn Phương Trì bình tĩnh trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702635/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.