Chương 40
Trước đây Hà Lạc Tri là tồn tại thế nào nào với Hàn Phương Trì?
Hà Lạc Tri khiến Hàn Phương Trì suốt hơn mười năm sau đó, mỗi khi nhắc đến thời cấp ba, trong lòng luôn gợi lên cảm giác ấm áp như ánh nắng sớm mai. Những giờ học và tự học tưởng chừng nặng nề cũng trở nên mềm mại hơn nhờ Hà Lạc Tri.
Trong một lần gặp mặt trước đây, khi Hà Lạc Tri không đến, Tiêu Dao uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng nói: "Ngày nào cũng sáu giờ sáng ra khỏi nhà, mười giờ rưỡi tối mới về, cuối tuần còn phải học thêm nữa, đúng là tuyệt vọng. May mà có Lạc Tri động viên tớ, mỗi tối cậu ấy đều nói 'Mai gặp nhé, Dao Dao', có đợt còn gọi điện cho tớ vào buổi sáng nữa."
Có người hỏi: "Lạc Tri đâu rồi?"
Một người khác trả lời: "Cậu ấy không đến."
"Vẫn chưa đến à." Tiêu Dao chu môi nhìn Hàn Phương Trì rồi nói: "Tớ nhớ Lạc Tri quá."
Dạo đó Chu Mộc Nghiêu ở Bắc Kinh, Hà Lạc Tri thường không ra ngoài, Tiêu Dao cũng đã lâu không gặp cậu. Khi nhắc đến thời cấp ba, Tiêu Dao không tránh khỏi cảm giác nhớ nhung. Thời còn đi học Hà Lạc Tri luôn mang lại cảm giác nhẹ nhàng, khiến mọi người xung quanh đều thấy thoải mái, như một làn gió mát lành.
Tiêu Dao là vậy, còn với Hàn Phương Trì thì cảm giác ấy sâu sắc hơn nhiều.
Tiêu Dao cần người khuyến khích mới đi học, còn Hàn Phương Trì thì không, anh chỉ cảm nhận rằng ba năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702630/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.