Chương 17
So với trước đây, Chu Mộc Nghiêu bây giờ đã trưởng thành hơn.
Có lẽ vì ít nói hơn, hoặc ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy đã tắt hẳn.
Anh như trưởng thành chỉ trong chốc lát, nhưng cái giá phải trả quá lớn.
Hà Kỳ nghe lời Hà Lạc Tri, ngắt cầu dao điện. Khi trời tối, cả căn nhà chìm vào bóng đêm, hai người ngồi dưới mái hiên tránh mưa, mỗi người cầm một cục sạc dự phòng. Các gia đình khác trong khu dân cư không bị ảnh hưởng, nhà nào nhà nấy vẫn sáng đèn. Đèn đường trong khuôn viên cũng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, bị mưa làm mờ nhạt. Những giọt mưa trên bóng đèn tựa như những viên kim cương nhỏ vỡ tan.
Cả hai đều mặc quần đùi và dép lê, để mặc mưa rơi xuống, chân họ ngâm trong nước.
Chu Mộc Nghiêu chống cằm, im lặng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
Hà Lạc Tri nhắn tin cho Hà Kỳ: "Ổn chứ?"
Hà Kỳ trả lời: "Ổn."
Hà Lạc Tri hỏi: "Tiểu Hắc còn ở đó không?"
Hà Kỳ trả lời: "Vẫn ở đây."
Sau hai phút, Hà Lạc Tri nhắn: "Cảm ơn cậu ấy đã giúp nhé."
Hà Kỳ: "Cảm ơn rồi."
"Lạc Tri à?" Chu Mộc Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi bình thản.
"Ừ."
"Bảo anh ấy đừng lo." Chu Mộc Nghiêu nói.
"Nó không lo đâu, còn bảo cảm ơn cháu." Hà Kỳ cũng chống cằm như anh, nhìn xa xăm nói.
"Không cần cảm ơn." Chu Mộc Nghiêu lắc đầu, mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Hà Kỳ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.