Chương 10
Trời mưa không to không nhỏ suốt hơn một tuần, những chỗ trũng trên đường đều đầy nước, không khí lúc nào cũng ẩm ướt.
Một ngày nắng hiếm hoi, Hàn Phương Trì tan làm, về nhà bố mẹ. Anh dùng vân tay mở cửa, tiếng ồn ào bên trong như đợt sóng ấm áp, ập thẳng vào mặt.
Mọi người tập trung ở khu bếp và sân sau, chẳng ai chú ý đến Hàn Phương Trì vừa về. Anh tự thay dép, để chiếc hộp bánh kem to tướng dựa vào tường rồi lặng lẽ đi qua phòng khách, gõ cửa một căn phòng.
"Ai đấy?" Tiếng cô gái bên trong trả lời lại, đầy vẻ khó chịu.
Hàn Phương Trì không trả lời, gõ thêm lần nữa.
"Vào đi!" Nghe giọng là biết, nếu gõ thêm sẽ có người nổi cáu.
Hàn Phương Trì đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng lại.
Cô gái trong phòng đang ngồi co chân trên giường, tay cầm điện thoại ngang, chăm chú chơi game. Thấy anh bước vào, cô vẫn giữ vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Ô, người bận rộn về rồi đây? Trong cả núi việc còn dành được chút thời gian? Nhà này rạng rỡ hẳn lên nhỉ."
Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế, nhìn cô: "Hàn Tri Dao, em nói chuyện cho đàng hoàng đi."
Hàn Tri Dao lườm anh một cái, rồi im lặng, không thèm trả lời.
"Tri Mặc về chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Sao mà về được? Anh chị bận thế cơ mà, lo việc cả ngày chẳng có lúc rảnh." Giọng Hàn Tri Dao đầy mỉa mai.
Hàn Tri Dao là đứa em đang học lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-sinh-bat-thuc-khong-la-khong-than-/3702600/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.