Chương trước
Chương sau
“Két —” Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Đỗ Minh Thanh đang ngủ thiếu chút nữa theo cửa số đang mở phóng ra ngoài.

“Không muốn sống nữa sao!!” Trợ lý hướng về đám thiếu niên phía trước đang đá cầu hươ tay hô to. Đỗ Minh Thành kinh hồn chưa định, ngồi ở ghế phó lái hướng ra bên ngoài, vài thiếu niên phía trước tò mò nhìn hắn, bộ dáng của Đỗ Minh Thành thập phần bất nhã, mắt còn dính vào nhau, hắn bán mở hai mắt mê man, cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện đã tới dưới lầu nhà mình, vì thế hắn lảo đảo xuống xe, bỏ lại trợ lý vẫn còn đang bão nổi, chuẩn bị lên nhà ngủ tiếp.

Nhưng sự thật không được như ý nguyện, khi hắn nghe đông một tiếng, lúc quay đầu lại nhìn phát hiện chiếc xe mình yêu quý hiện tại bị đập bể một mảng to, Đỗ Minh Thành giận dữ, đùng đùng quay trở lại, bắt lấy tên tiểu tử gây chuyện chuẩn bị mắng, bỗng nhiên đằng sau đầu có một chút đau, hắn quay đầu nhìn một chút thì thấy một xú tiểu tử cầm gậy tay đang phát run, sau đó té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Lúc mở mắt ra đã muốn nằm trong bệnh viện, trợ lý thực lo lắng theo sát Đỗ Minh Thành rít gào với chụp ảnh sư: “Đã ngu như vậy, chắc sẽ không còn gì ngu hơn đúng không? A?” Chụp ảnh sư vẻ mặt ngưng trọng, ấn trợ lý đang kích động mà vai khẽ run run nói: “Sẽ.”

“Hảo cơ hữu (*)..” Đỗ Minh Thành vẻ mặt suy yếu, run rẩy vươn tay phải về phía chụp ảnh sư, dùng thanh âm run rẩy hô. Chụp ảnh sư tiến tới một bước xa cầm lấy tay phải hắn, sau đó thuận tiện đánh vào bụng hắn một cái, bộ mặt dữ tợn nói: “Chết đi, cậu cũng có ngày hôm nay!”

(*) Đại khái là thuộc quyền sở hữu của ai đó, hình như là chỉ mảng công việc. Ai rõ hơn thì giải thích phía dưới giùm ta = =

Trong nháy mắt toàn bộ hành lang trong bệnh viên vang lên tiếng kêu thảm thiết như mổ heo của Đỗ Minh Thành cùng tiếng khóc anh anh của trợ lý.

Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ, Đỗ Minh Thành rốt cuộc giãy ra khỏi ma trảo của chụp ảnh sư, hắn nặng nề ngã lên gối đầu, sau đó vì quá đau đớn lại tiếp tục thét ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, trợ lý vừa thấy lập tức che mặt ra một bên anh anh khóc, Đỗ Minh Thành lấy gối đầu hướng hắn ném tới, mắng to: “Đừng khóc!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên lai hôm nay Đỗ Minh Thành bị một gậy sau đó được đưa vào bệnh viện, bác sỉ chẩn đoán não có một chút chấn động, trợ lý sợ hãi, lập tức đem chuyện này nói với chụp ảnh sư mời hắn đến đây thương lượng, chụp ảnh sư có dấu hiệu nổi gân xanh đều nhanh rơi xuống, lộ ra bộ răng trắng hỏi trợ lý: “Vậy bộ phim kia làm sao bây giờ, mỗi một ngày đều là tiền, người khác tôi không xen vào, nhưng tôi là do các cậu chỉ định tới cứu tràng, tôi rất mắc đó tiên sinh.” Trợ lý anh anh anh, “Quan hệ của các anh không phải so với vàng còn quý hơn, là hảo cơ hữu sao?

Đỗ Minh Thành thất bại hô to: “Tôi hiện tại làm sáng tỏ một chút, chúng tôi là quan hệ bình thường thôi, cám ơn mọi người.”

Trợ lý tiếp tục anh anh anh: “Tôi nói xong câu kia, chụp ảnh sư liền phát cáu anh anh anh, thật đáng sợ nha anh anh anh, trên đầu hắn lửa cuốn bốc lên, giống như Simba!” Đỗ Minh Thành phủ nhận, “Tôi kính nhờ cậu làm ơn xem ít phim hoạt hình lại đi, cơ hữu của tôi nhiều lắm…”

Đỗ Minh Thành kỳ thật cũng rất buồn bực, bộ phim mới của hắn đang hừng hực khí thế tiến hành, ngày hôm qua bởi vì cùng phó đạo diễn cãi nhau nháo đến tan rã không vui, chạy tới quán bar uống hai chén, kết quả hôm nay cả ngày tinh thần không phấn chấn, còn bị tên côn đồ K đánh một gậy..

“Đúng rồi!” Đỗ Minh Thành nhảy dựng lên, “Tên côn đồ kia đâu?”

Tên côn đồ bị cảnh sát đặt ở dưới thân bộ dáng thật là **, đây là phản ứng đầu tiên của Đỗ Minh Thành. Chờ hắn vào cục cảnh sát lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, cảnh sát đem một đám đầu heo đối mặt hắn: “Chính là bọn họ rồi.”

“Không phải chứ!” Đỗ Minh Thành kêu to, “Ai đem bọn họ đánh thành như vậy?”

“Cơ hữu của anh.” Trợ lý mặt không chút thay đổi chỉ chụp ảnh sư bên cạnh.

Đỗ Minh Thành lập tức mềm nhũn, hướng chụp ảnh sư phất tay, chụp ảnh sư hừ một tiếng, ngạo kiều bước ra ngoài.

Đỗ Minh Thành thở dài, đưa tay sờ sờ đầu heo này, cùng cảnh sát thăm hỏi một chút, sau đó thả bọn họ đi. Trong đó có một đầu heo quay đầu lại, dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, mơ hồ không rõ: “Thực xin lỗi, cám ơn ngài.”

Đỗ Minh Thành nhận ra là hỗn tiểu tử dùng gậy đánh hắn, vô lực phất tay.

Chạng vạng hắn lái xe đến bờ biển hóng gió, cơn giận tiêu tan, hắn đem cửa số trên nóc xe mở ra, thả ghế ra sau, nhìn trời màu lam sáng ngời, nhớ tới thời điểm mình học trung học.

Đỗ Minh Thành lúc học trung học vẫn là có tóc, một đầu đen thui xinh đẹp, từng bởi vì lão sư đem tóc phía sau của hắn cắt rụng mà khóc nguyên một đêm.

“Đừng khóc.” Chụp ảnh sư cau mày nhìn hắn, a khi đó chụp ảnh sư cũng thực trẻ, hắn gọi là Từ Tưởng Tưởng, nhớ đến hàng xóm láng giềng ở quê nhà đều kêu hắn là Tưởng Tưởng: “Đỗ Minh Thành này là một bộ dạng phúc điểu, Tưởng Tưởng thật thương tâm!” Hàng xóm thở dài, Từ Tưởng Tưởng cau mày muốn làm tôi đánh rắm sao, thuận chân phi đá Đỗ Minh Thành.

Từ Tưởng Tưởng cũng là một trong những phần tử nguy hiểm trong trường học, sau khi tìm một số lão sư, chủ nhiệm, thậm chí hiệu trưởng nói hắn không muốn cắt tóc, rốt cuộc ở một tháng nào đó ngay giữa trưa bị vài lão sư kéo tới phòng hiệu trưởng, để hiệu trưởng tùy ý cắt, giải quyết vấn đề tóc dài của hắn: “Phải giữ chặt nha, tôi sợ a!!” Hiệu trưởng run run nói, vô tình cắt tóc.

Từ Tưởng Tượng cái đầu nhìn như con chó rụng lông run rẩy về đến nhà, nguyên khí đại thương, ước chừng nửa tháng mới khôi phục lại.

Chúng ta lúc ấy hình như rất tốt, Đỗ Minh Thành nghĩ.

Bọn họ lúc đó xác thực rất tốt, tốt lắm, phi thường tốt.

Từ Tưởng Tưởng lúc học trung học là một hình tượng bạch mã hoàng tử điển hình, tóc chậm rãi dài ở phía sau, hắn sẽ tới tiệm cắt tóc cắt kiểu đầu húi cua, Đỗ Minh Thành sờ qua, hắn nghĩ thực gai góc, kỳ thật rất mềm, vuốt rất thoải mái.

“Cậu làm gì?” Từ Tưởng Tưởng nét mặt già nua ửng đỏ, một cái phi đá đem Đỗ Minh Thành đá tới chân trời.

Đỗ Minh Thành thích nhìn hắn đỏ mặt, không biết là tại sao. Kỳ thật Từ Tưởng Tưởng da mặt rất dày, hình như không đỏ mặt quá vài lần.. Hắn suy nghĩ như vậy liền ở trong xe ngủ thiếp đi.

Nhưng mà hắn bị đánh tỉnh.

“Ân… Ăn quá ngon … Cho tôi… Tôi còn muốn…” Đã trở thành chụp ảnh sư Từ Tưởng Tưởng mở không ra cửa xe của Đỗ Minh Thành, đành phải trèo lên nóc xe từ cửa sổ trên nóc đi vào, theo cửa sổ nhìn vào tìm tòi liền thấy bộ dáng Đỗ Minh Thành, đầu quấn băng giống như trân bảo châu, mặt ửng hồng vặn vẹo ở chỗ ngồi không biết mơ thấy cái gì. Từ Tường Tượng nổi giận, buổi tối mọi người đi kiếm cậu tìm cách nào cũng không thấy, gấp đến độ đều giống như ngốc tử, cậu lại trốn ra đây cơt nhả? Từ Tưởng Tượng nghĩ như vậy, hai chân duỗi ra, nhảy xuống.

“Phụ thân, mẫu thân, Ngọc Hoàng đại đế Vương mẫu nương nương a!!!” Đỗ Minh Thành đang ngủ mặt bị đạp một cái trợn trắng mắt, vươn tay lung tung trong không trung, bỗng nhiên cảm thấy móng tay xẹt qua cái gì đó, Đỗ Minh Thành mới hoàn toàn tỉnh lại, tay hắn không dám động, trộm mở một mắt nhìn, phát hiện Từ Tưởng Tưởng từ trên cao nhìn xuống, trên mặt dữ tợn mang theo vết máu.

Đỗ Minh Thành nhắm mắt chó lại, hoàn toàn chết ngất đi.

Ngày hôm sau đầu bọc băng vải tiến vào phim trường, thấy phó đạo diễn đâm đầu đi tới, Đỗ Minh Thành chân chó hướng hắn chào hỏi: “Sớm.”. Phó đạo diễn nhìn không chớp mắt, mặt không chút thay đổi lướt qua hắn, tiến vào phòng hóa trang. Đỗ Minh Thành tự biết đuối lý, sờ sờ cái mũi. Phó đạo diễn bước vào phòng hóa trang mang một bộ mặt như chết rồi, hắn đem điếu thuốc của của Từ Tưởng Tưởng ném đi, “Trong phòng không được hút thuốc!”

Từ Tưởng Tưởng ra hành lang hút thuốc, hít sâu một hơi, phun ra. Chỉ chốc lát sau phó đạo diễn cũng chui ra, vỗ vỗ bả vai hắn: “Anh em, mượn bật lửa.”

“Mặt làm sao vậy?” Hai người đứng trên hành lang câu được câu không nói chuyện, phó đạo diễn không chút để ý hỏi han.

“Nhánh cây quẹt trúng.” Từ Tưởng Tưởng dập thuốc, vào phòng chụp ảnh.

Đỗ Minh Thành tự nhiên không biết mình gợn sóng, hắn đã chuẩn bị một bộ diễn tốt lắm cho diễn viên, lúc cầm kịch bản dí diễn viên chính chạy vòng vòng, chửi bậy tiểu lãng linh tinh các thứ không dứt bên tai, rầm rầm oanh oanh náo loạn nguyên một ngày cuối cùng cũng có thể an tĩnh, kêu diễn viên cút sang một bên tự tập đi. Mở của phòng nghỉ ra, thấy Từ Tưởng Tưởng nằm trên ghế mở to mắt, vốn là phòng nghỉ của Đỗ Minh Thành, nhưng mà Từ Tưởng Tưởng mới vừa gia nhập tổ nhân viên nên không có cách nào chuẩn bị thêm phòng khác, đành phải cùng Đỗ Minh Thành ở chung một phòng. Các anh không phải cơ hữu sao, tiểu cô nương trong kịch tổ nháy mắt nói.

“Xin lỗi đã đánh thức cậu.” Đỗ Minh Thành cố ý nói. Từ Tưởng Tưởng gật hai cái, đem ghế dựa đưa lại cho hắn.

Hai người trong phòng nghỉ trầm mặc hồi lâu, Đỗ Minh Thành thương tổn nguyên khí muốn chết, chính là không biết vì cái gì lại ngủ không yên, hắn trộm mở mắt nhìn Từ Tưởng Tưởng, phát hiện Từ Tưởng Tưởng đang nhìn hắn, giống như muốn tâm sự gì đó. Đỗ Minh Thành vừa vặn bị bắt gặp, đành phải ngồi xuống hắc hắc cười.

Thật khờ, Từ Tưởng Tưởng nghĩ như vậy.

“Tôi..” Từ Tưởng Tưởng giống như muốn nói gì quan trọng, bỗng nhiên cửa phòng nghỉ bị mở ra, trợ lý anh anh anh khóc chạy vào: “Đỗ đạo diễn, hai ba diễn viên quần chúng đánh nhau, anh anh anh ~ anh anh anh ~”

Đỗ Minh Thành đứng lên đem nửa cái bánh bao trên bàn ném váo mặt hắn, “Đừng khóc !!!”

Sau khi ném trợ lý xong Đỗ Minh Thành thần thanh khí sảng, đứng lên định hướng chiến trường phía ngoài đi ra, chợt nghe Từ Tưởng Tưởng nói: “của tôi.”

“A?” Đỗ Minh Thành sửng sốt một chút.

“Bánh bao, của tôi.” Từ Tưởng Tưởng chỉ chỉ nửa cái bánh bao lúc nãy hắn ném trợ lý.

“Nga…” Đỗ Minh Thành ngây ngôc bỏ vũ khí xuống, hoàn toàn không có cách.

“Theo tôi đi mua hai cái bánh bao đi, đói bụng.” Từ Tưởng Tưởng đi tới, khoác lấy vai hắn, dẫn hắn ra ngoài.

Dọc theo đường đi hai người không nói gì, chỉ có cánh tay của Từ Tưởng Tưởng ôm lấy cổ Đỗ Minh Thành thực chướng mắt, Đỗ Minh Thành mang phôi thai trong lòng suy nghĩ đủ loại loạn thất bát tao, thế cho nên khi đi ngang qua một tiểu khách sạn cũng nhịn không được run lên. Từ Tưởng Tưởng phát hiện ra, hỏi hắn: “Cậu rất lạnh a?” Đỗ Minh Thành lập tức lắc đầu nói không có lạnh, Từ Tưởng Tưởng nhìn hắn chốc lát, vẫn là đem áo khoác trên người cởi ra khoác cho hắn.

“Mới bị thương thì để ý một chút, đầu quấn băng nhìn như Bin Laden, coi chừng Mỹ bắt cậu đem đi xử bắn.”

Đỗ Minh Thành hình như thật sự bị cảm, hắt xì hai cái, kéo chặt áo khoác của Từ Tưởng Tưởng.

Trên người hắn có hương vị quen thuộc của Từ Tưởng Tưởng, sơ trung ba năm, trung học ba năm, sáu năm đó hắn đã quen với hương vị này.

“Tôi thực thích cậu.” Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, Đỗ Minh Thành tỏ tình với Từ Tưởng Tưởng, hai người đứng trên sân thượng của trường, gió đặc biệt lớn, thổi bay tóc của Từ Tưởng Tưởng, bọn họ đứng trong chốc lát, Từ Tưởng Tưởng cho hắn một quyền rồi xuống lầu.

Đỗ Minh Thành một người trên nóc nhà, bị gió thổi lạnh đến không thể tưởng, nước mũi chảy ròng ròng.

Cuộc sống của học sinh trước giờ đều là liều mạng học bài chuẩn bị cho các kỳ thi, duy nhất một chuyện bắt đầu thay đổi chính là Từ Tưởng Tưởng cùng Đỗ Minh Thành quan hệ rất tốt bây giờ lại tách ra, chỗ nào có Đỗ Minh Thành, chỗ đó không có Từ Tưởng Tưởng. Đỗ Minh Thành biết rõ, cũng chỉ có thể hảo hảo tránh mặt Từ Tưởng Tưởng.

Ngày chụp hình tốt nghiệp, toàn bộ học sinh cấp ba đều điên rồi, chụp xong mọi người ôm nhau, nữ sinh khóc rối tinh rối mù lên, Đỗ Minh Thành theo chân bọn họ náo loạn trong chốc lát, có người đề nghị nói: “Lão Đỗ chúng ta đi chơi bóng đi! Về sau lên đại học còn lo chuyện này chuyện nọ, cũng không biết có thể gặp mặt hay không.” Đỗ Minh Thành ngẩng đầu nhìn Từ Tưởng Tưởng trong đám người, Từ Tưởng Tưởng ma xui quỷ khiến làm sao nghiêng đầu sang, hai tầm mắt gặp nhau, Từ Tưởng Tưởng quay đầu đi chỗ khác.

“Không được, nhà tôi còn có việc.” Đỗ Minh Thành nắm tay lại, đối diện bạn học nói.

Các học sinh không vui, đều vây quanh lại, thất chủy bát thiệt nói: “Lão Đỗ, mấy ngày nay cậu đều trốn đi, không cùng anh em chơi đùa, tan học liền trở về nhà, trong nhà có mỹ nữ phải không vậy nha?” Người nói chuyện nói còn chưa dứt, liền từ đằng xa có một cục gạch bay tới đánh vào đầu hắn, mọi người quay đầu thấy, thì ra là Hoa Muội Muội thầm mến Đỗ Minh Thành đã lâu hình như đi ngang nghe được lời này, không khỏi hít một hơi, ở trong lòng mặc niệm đọc kinh phật.

“Không phải, nhà của tôi thực sự.” Đỗ Minh Thành cự tuyệt, bạn học bắt đầu ồn ào, Đỗ Minh Thành khóe mắt tinh quang chợt lóe: “Các cậu… thật sự độc ác như vậy sao…” Các học sinh lập tức gào khóc thảm thiết hướng tứ phương tám hướng chạy đi, ba giây đồng hồ sau chung quanh Đỗ Minh Thành trong phạm vi hai mươi mét không còn một người nào, chỉ có một trận gió thổi lá cây xào xạc.

“Theo tôi đấu…” Đỗ Minh Thành hướng cổng trường bước tới, dùng ánh mắt dư quang liếc một chút bóng dáng Từ Tưởng Tưởng ở phía xa.

Sau đó thi vào một trường cao đẳng, một ngày kia lúc ăn cơm chiều, Đỗ mama nói, Từ Tưởng Tưởng thi đỗ một trường rất xa, Từ gia phải chuyển nhà lên cái chỗ rất xa thành thị đó rồi! Đỗ Minh Thành nga một tiếng, bị mẹ hắn xách lỗ tai: “Mày cùng Tưởng Tưởng rất cuộc bị làm sao? Cãi nhau thì nói xin lỗi đi, đều bạn bè từ nhỏ tới lớn, có gì mà phải ngại? Trước kia còn tốt như vậy..”

Nói xong Đỗ mama bắt đầu thở dài, nói Từ Tưởng Tưởng rất ngoan, đứa con nhà mình lanh lợi, từ nhỏ đến lớn học cũng không giỏi, lần này thật vất vả nhận được thư trúng tuyển vào một trường đại học, thật sự là nhờ tổ tiên ban phước, nói xong không nhịn được vươn tay lau lệ, Đỗ Minh Thành ai ui kêu: “Mẹ, trước bỏ tay ra, tai con sắp đứt sắp đứt!”

Từ Tưởng Tưởng muốn đi đến một nơi thật xa, Đỗ Minh Thành sờ sờ cái tai hồng hồng, cúi đầu yên lặng bới cơm.

Thời điểm trước kia cùng Từ Tưởng Tưởng rất tốt, hai người cùng nói qua phải học chung một trường, sau đó Đỗ Minh Thành cố chấp tỏ tình với người ta ở trên sân thượng, sau đó Từ Tưởng Tưởng lại điền vào tờ giấy một trường xa hơn, tránh mặt hắn..

Đỗ Minh Thành khoác áo của Từ Tưởng Tưởng miên man suy nghĩ, cúi đầu đụng phải cột điện.

Ở mấy trăm thước trước mặt là con đường bán đồ ăn vặt, người bán hàng rong ở đầu đường mắt sắc lại, xa xa nhìn thấy thân ảnh hai người tiến lại gần, lập tức hai mắt trừng trừng, dùng thanh âm run rẩy kêu to: “Đỗ, Đỗ Minh Thành tới rồi!!! Còn, còn khoác áo choàng!!!”

“Mau ~~~~~~~~~~ chạy ~~~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~~~~” Trên đường loạn thành một đoàn, mấy người bán hàng rong bật người bưng đồ lên bỏ chạy, chủ cửa hàng thì mau mau đóng cửa lại, có mấy khách nhân mua đồ đang cúi đầu kiếm tiền lẻ, ngẩng đẩu lên đã không thấy người đâu, đang buồn bực thì bị một che xe bán khoai lang đẩy ngã.

Trong nháy mắt người ngã xe đổ, người bán khoai lang sóng soài nằm trên mặt đất đầu óc choáng váng, bỗng nhiên trước mặt có một cái bóng, ngẩng đầu thấy Đỗ Minh Thành nghịch quang nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Khoai lang Trần, đã lâu không gặp.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Đỗ đạo diễn đã lâu không gặp ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha như thế nào lần này quay chính là A Phú Hãn (Afghanistan) a ha ha ha ha ha ha ha ha tạo hình thật không sai ha ha ha ha ha ha ha ha” Khoai lang Trần mang theo hoảng sợ cười lễ phép trả lời.

“Bớt sàm ngôn đi, tôi xem trong phạm vi trăm dặm cũng không có một ai mở cửa buôn bán, hôm nay liền hãnh diện qua thăm nhà ông, trước bán cho hai củ khoai lang! Chọn củ lớn nhất cho tôi!”

“Được, Đỗ đạo diễn, hai củ lớn nhất tổng cộng mười hai đồng.”

“Gì?” Đỗ Minh Thành kề sát mặt hắn, “Gì mười hai đồng?”

“Ai uy uy uy Đỗ đạo diễn, chúng tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ..” Khoai lang Trần đều nhanh muốn khóc.

“Được lão Trần, nhóm minh tinh đến đây tham ban, tôi lúc nào cũng dặn bọn họ tới ủng hộ ông không ít, một tuần tới hai nhóm nhi đồng tới đây ông cũng kiếm không ít đi, tôi đến ăn ông còn không biết xấu hổ đòi tiền, ông ông ông ông anh anh anh ~” Đỗ Minh Thành ôm cây cột một bên làm dáng vẻ nhu nhược, “Ông không phải người a ~~ đầu người ta phải băng vải kín mít cũng đến ăn khoai lang của ông ~~ ông còn muốn lấy tiền người ta ~~ người ta sẽ chết sớm ~~ ông chính là yếu nhân gia tử a ~~~ ông tàn nhẫn lắm a ~~~ người ta chết rồi thì ông còn chỗ tốt sao a ~~~~ người ta đi tìm cái chết đây a ~~~~ anh anh anh anh anh ~~~~~”

“Cho ông mười lăm đồng, không cần thối lại.” Từ Tưởng Tưởng bên cạnh vươn tay đưa tiền, một tay lấy khoai lang, một tay xách Đỗ Minh Thành đi.

Mãi cho đến khi hai người đi thật xa chỉ còn lại hai bóng đen nhỏ, khoai lang Trần vẫn còn cầm mười lăm đồng trong tay đứng ngây ngốc. Mặt khác những sạp bán hàng rong khác bắt đầu hoạt động trở lại, mọc lên như nấm, có người tới vỗ vai khoai lang Trần nói: “Lợi hại a lão Trần! Cư nhiên có thể lấy được tiền của Đỗ đạo diễn, vận khí tốt vậy có khi trúng xổ số đó a!” Khoai lang Trần nắm mười lăm đồng trong tay run run, lệ rơi xuống hai gò má.

Xa xa Từ Tưởng Tưởng cùng Đỗ Minh Thành ôm khoai lang hổn hển thổi, Đỗ Minh Thành đang ăn bỗng nhiên hít một cái thực vang, Từ Tưởng Tưởng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì, gió thổi có chút lạnh.”

“Hôm nay gió có chút lớn a.” Có âm thanh từ phía sau truyền đến, Đỗ Minh Thành chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy phó đạo diễn mặt không chút thay đổi, sau đó từ phương xa truyền đến tiếng la của trợ lý: “Đối diện siêu thị hôm nay có tiệm bán bánh mì giảm giá a!!”

“Câm miệng!!” Ba người quay lại hung hăng mắng trợ lý, trợ lý anh anh anh bụm mặt chạy về.

“Đạo diễn, mọi người tập luyện tốt lắm rồi, chờ anh vào quay.” Diễn viên chính chạy chậm lại bước tới, phó đạo diễn đoạt lấy một nửa khoai lang trên tay Đỗ Minh Thành, đem kịch bản nhét trong tay hắn, nhìn Từ Tưởng Tưởng hừ một tiếng, quay đầu đi.

Từ Tưởng Tưởng nhìn khoai lang của Đỗ Minh Thành thượng thoan hạ khiêu, bỗng nhiên có điểm ăn không vô.

Đỗ Minh Thành mấy tháng trước gặp lại Từ Tưởng Tưởng, hắn chỉ biết trong giới chụp ảnh gần đây có một người tâm phúc họ Từ, nhưng sau một lần tụ hội gặp mặt, Đỗ Minh Thành mới biết đó là Từ Tưởng Tưởng.

“Lão Đỗ, tôi giới thiệu với anh, đây là Từ đại sư.” Bạn bè kề vai sát cánh đem Đỗ Minh Thành kéo tới trước mặt Từ Tưởng Tưởng, Đỗ Minh Thành cùng hắn bắt tay. Từ Tưởng Tưởng vẫn như cũ, dáng người cao cao gầy gầy, biểu tình không nóng không lạnh, mắt một ít, da trắng, một diện mạo thực văn nghệ, chính là tóc rất dài, còn hơi xoăn. Đỗ Minh Thành uống có điểm nhiều, hắn không nhận ra Từ Tưởng Tưởng, còn cùng bạn bè khích lệ thật không hổ là người làm nghệ thuật, kiểu tóc đẹp, sau đó cởi mũ, dùng hết lời nói về Từ Tưởng Tưởng.

Từ Tưởng Tưởng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, nhưng mà cũng không nói gì. Ngày hôm sau Đỗ Minh Thành tỉnh rượu, phát hiện mình nằm ở một nơi không biết là chỗ nào, hắn từ trước đến nay không tiết tháo, cho nên cũng không nghĩ nhiều lắm, thầm nghĩ vén bức màn xem ở đây là đâu, sau đó gọi cho phó đạo diễn, tới đón hắn về. Hắn choáng váng đầu óc bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra xem, phát hiện ngoài ban công là Từ Tưởng Tưởng nửa thân trần.

Từ Tưởng Tưởng ngậm điếu thuốc, nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn hắn, gật một cái coi như chào hỏi.

Đỗ Minh Thành hoảng sợ lấy hai tay che ngực, run rẩy hỏi, chẳng lẽ tối qua tôi say rượu loạn tính, rốt cuộc đem cậu làm cái kia? Sau đó bị Từ Tưởng Tưởng đá một cước bay ra ngoài.

Sau đó hai người thực thuận lợi nối lại liên lạc, sau đó bộ phim đang quay tốt bỗng nhiên diễn viên bị tai nạn xe cộ, Từ Tưởng Tưởng bị Đỗ Minh Thành kéo tới làm thế thân.

Nhưng hai người vẫn không nói gì về chuyện cũ, thời điểm cuối cấp ba kia. Từ Tưởng Tưởng cũng không hỏi khi đó Đỗ Minh Thành thế nào, giống như có thể lảng tránh liền đem những năm thắng này chôn giấu đi.

Buổi tối kết thúc công việc, Từ Tưởng Tưởng tìm đến chỗ Đỗ Minh Thành rủ hắn uống rượu. Hai người ngồi ở ban công nhìn tinh quang bên ngoài, Từ Tưởng Tưởng bỗng nhiên nói: “Đỗ Minh Thành, cậu còn nhớ không, trước kia chúng ta đi đánh nhau, đối phương ép đến trước mặt muốn đánh tôi, cậu ở đằng sau dùng gậy đánh hắn.”

“Nhớ rõ nhớ rõ, sau đó tôi không kêu cha mẹ lên gặp thầy cô, lại bị phạt một tuần đứng ngoài hành lang.” Đỗ Minh Thành sung sướng gật gật đầu.

“Thời gian qua thực mau.” Từ Tưởng Tưởng sờ băng vải trên cái ót của Đỗ Minh Thành.

“Thực xin lỗi.” Từ Tưởng Tưởng nói.

Đỗ Minh Thành cầm chai bia, đã lâu không nói lời nào, bỗng nhiên oa một tiếng khóc.

“Tôi chờ câu xin lỗi này của cậu mười năm rồi, cậu tại sao không đến nói sớm với tôi, a, tại sao không đến nói sớm với tôi?”

“Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. Đỗ Minh Thành, thực xin lỗi.”

Buổi tối này ngay tại lúc Đỗ Minh Thành gào khóc Từ Tưởng Tưởng giải thích đã xong.

Ngày kết thúc bộ phim, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Đỗ Minh Thành tru lên phải thỉnh mọi người đi ăn cơm, Từ Tưởng Tưởng mang theo hành lý cùng hắn nói lời từ biệt: “Đêm nay tôi phải bay sang Pháp dự thi, không thể cùng ăn cơm được.”

“Nga, vậy lần sau cậu về nhớ báo cho tôi một tiếng!” Đỗ Minh Thành vui vẻ đáp lại, chạy lên ôm Từ Tưởng Tưởng thật chặt, chợt nghe Từ Tưởng Tưởng nhẹ giọng hỏi hắn: “Chúng ta hiện tai cùng một chỗ, còn kịp không?”

Đỗ Minh Thành thở dài, buông hắn ra, cười lắc lắc đầu, xoay người kêu trợ lý đưa Từ Tưởng Tưởng ra sân bay.

Trên đường ra sân bay, Từ Tưởng Tưởng nhận được tin nhắn của hắn, Đỗ Minh Thành nói, thực xin lỗi Tưởng Tưởng, tình yêu cũng sẽ già đi.

Tình yêu có thể có hạn định trong bao lâu, Từ Tưởng Tưởng không biết, Đỗ Minh Thành cũng không biết, hắn nói, tối thiểu hiện tại tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi rất cao hứng lúc trẻ quen biết cậu, Tưởng Tưởng, cậu là tuổi thanh xuân của tôi, nhưng tôi có tương lai của mình, tôi đã không còn thương cậu nữa, thực xin lỗi.

Không quan hệ, Từ Tưởng Tưởng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó nháy mắt quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh là do mình bắt lấy, cho dù hắn chụp bao nhiêu cũng không thể nào đầy đủ.

Mà hôm đó Đỗ Minh Thành hắn lại đi uống rượu, phó đạo diễn an toàn đem hắn về nhà, hắn lui vào ổ chăn của mình, ngọt ngào ngủ.

Hết phiên ngoại 3.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.