Nguyên bản chính là giúp lau mặt, nhưng sau khi lau đến cổ mới phát hiện trên người đối phương cũng tràn đầy mùi rượu, hắn ngâm mình trong hang rượu sao? Văn Lược nhíu mày, thực ghét bỏ cầm khăn tay lau tiếp, cũng hoàn toàn không chú ý cả người mình đã ghé sát vào người đối phương, còn xốc chăn lên hướng bên trong lau thì nghe thấy….
“Văn Lược?” Thanh âm dày mang điểm men say không hài lòng ở đỉnh đầu hắn vang lên.
Văn Lược hốt hoảng ngẩng đầu, đỉnh đầu liền đụng phải một ‘thứ gì đó’.
“Ai da” Thanh âm nguyên bản dày giờ mang đầy thống khổ, xem ra bị đụng không nhẹ.
Văn Lược ở một bên có chút ngượng ngùng nhìn người đang bưng cằm chính mình, tâm tình bỗng nhiên tốt lên, cười hỏi: “Cậu tỉnh rượu?”
“Ân!” An Trình Điển cau mày nhìn Văn Lược, ánh mắt còn có chút không giống tiêu cự, biểu tình dường như có chút ủy khuất, xem ra cũng còn chưa thanh tỉnh, tối hôm qua bọn họ rốt cuộc uống nhiều hay ít?
Văn Lược trong lòng một trận hoảng, lại nghĩ tới tối hôm qua thời điểm kinh tâm động phách kia, hắn thiếu chút nữa trinh tiết khó giữ được nha!
“Cái kia… có đau lắm không?” Văn Lược chỉ cằm của hắn! Hai người trong lúc đó giống như chỉ qua một đêm đã trở nên xa lạ không ít.
“Không… Không có việc gì!” An Trình Điển dịch chuyển thân thể một chút, đại khái cảm nhận được người không có quần áo, nhất thời ngượng ngùng.
Thấy hắn ngượng ngùng, Văn Lược thật không biết xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-quai-tap-chi-noi-chung-ta-rat-tot/2189795/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.