Chương trước
Chương sau

Đối với khách không mời mà đến đến nhà, cơ bản có thể chia ra làm hai loại. Một loại là chủ nhà vừa nhìn thấy đã kinh hỉ, trải thảm tung hoa đón vào nhà, nồng hậu tiếp đón. Còn lại một loại, đó là chủ nhà vừa nhìn đã sợ hãi/chán ghét, cửa cũng không muốn mở ra, đứng hàn huyên ở ngoài nửa ngày. Cứ cách một câu lại ám chỉ một câu đuổi khéo kiểu "Hôm nay nhà có tang sự, công việc bề bộn, sợ không tiếp đón ngài đây chu đáo... Thất lễ thất lễ."

Loại nào Quân Thành Thu cũng đã từng thấy qua, không những đã từng thấy qua mà còn đã từng mặt mày mày dạn đứng hàn huyên ngoài cửa nhà người ta rồi. Nhưng tuyệt nhiên chưa thấy kiểu đón khách nào như kiểu đón khách của cấp cao Ma tộc.

Chính là kiểu đóng cửa thả chó như này của Phí Thanh Trì.

Dưới uy nghiêm lẫm lẫm (?) của Phí Thanh Trì, Quân Thành Thu vừa khóc hai hàng lệ mì vừa lao động khổ sai, thành thành thật thật đem bờ ao Củng Lan dọn dẹp sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn.

Lúc này hắn đang mệt đến độ thở ra khói đằng tai, một thân hắc y lụa mềm rũ của Ly Quang nằm vắt trên lan can, trong tay lúc lắc vò rượu sứ, miệng ngâm nga một khúc 'Giải cứu Tô Tam'.

Hắn ngửa đầu, một ngụm lại một ngụm rót vào miệng. Rượu thơm tùy ý xuôi theo cổ chảy xuống vạt áo khiến cả người đều váng vất một loại men say mơ hồ. Gió thổi hiu hiu, hoa lá mới trồng lại được một phen run rẩy nghiêng ngả.

Phí Thanh Trì chắp tay sau lưng, đang đằng đằng sát khí nghiệm thu, đột nhiên quay phắt đầu lại ——

Quân Thành Thu ngửa đầu, vừa hay cũng nhìn lại y, một tay rót rượu vào miệng, nháy nháy mắt 'khêu gợi'.

"Phí tráng sĩ, lại đây làm một chén đi." Phong lưu thiếu tao, quỷ phong lưu họ Quân vẫy vẫy tay mời gọi.

Phí Thanh Trì gân xanh toàn thân giật thình thịch, nhìn thấy một màn phong tao này của hắn thì mắt ngứa không chịu nổi, lòng rộn rạo không yên, nhấc chân đạp thẳng một cước ——

Tõm một cái, Quân Thành Thu lăn vào trong ao.

Lại nói, trong người Quân Thành Thu thứ gì cũng có thể thiếu nhưng không thiếu nhất chính là rượu. Chưa cần nói đến trong tay áo càn khôn đã là tiệm rượu chứ danh của Tiên giới, khắp người hắn sờ đại chỗ nào cũng ra rượu ngon, đều là hàng cống phẩm hàng năm của các tiên cung khác dâng cho Quân thượng hắn. Thắt lưng một vò, ngực áo một ống, ngay cả trong ủng sờ kĩ cũng tìm ra rượu.

Hồi hộp một ngụm, mệt mỏi một ngụm, vui vẻ một ngụm, thương tâm cũng một ngụm, khoái hoạt gì đâu!

Bí quyết sống lâu, vô ưu vô lo, trẻ mãi không già của Quân thượng?

Chỉ có một chữ, rượu!

Vốn là thượng tiên họ Quân vị này cũng đâu phải kẻ ham mê tửu sắc. Trước khi nắm được sơ sơ bản lĩnh trong tay hắn một giọt cũng nhắm không nuốt trôi. Cả ngày đặt chén trà bên môi thổi hơi, vốn định đi con đường thư sinh văn (bại) nhã (hoại) như Tần Tư Uyên. Chẳng là do dòng đời xô đẩy, sóng vùi gió dập, hoa nát liễu tan mới biến thành như vậy.

Mỗi lần nghe có người gọi mình một tiếng 'lão bợm nhậu' hay 'sâu rượu thượng tiên', Quân Thành Thu cũng thở dài tỏ ý khá buồn và bất lực sâu sắc.

Chuyện hắn nghiện rượu, nguyên nhân cái này nói ra cũng thật sâu xa. Đại khái phải kể từ thời điểm xa xưa lắm, lúc hắn mới hự hự thanh tỉnh lại từ một trận hôn mê li bì, kí ức họa vô đơn chí bị đánh cho hỏng, Quân Thành Thu từ đó mới bắt đầu hình thành thói quen luôn mang rượu bên người để che mắt thiên hạ.

Rượu để che mắt thiên hạ, dùng thế nào ư?

Cái này mà cũng không nghĩ ra? Hừ! Chính là như thế này này.

Ví dụ như hiện tại Quân thượng đang cùng người khác đàm (tào) đạo (lao),vui vẻ hòa nhã, cảnh đẹp ý vui, thơ văn ngâm đến xuất thần thì đột nhiên, đối phương lại nheo mắt nhìn xa xăm, nói những câu kiểu như, "Nhớ năm xưa ta và huynh cùng dùng chung tất..." hay "Nhớ năm xưa chúng ta một chiếc tất mặc liền hai tuần..." chẳng hạn, Quân Thành Thu nếu nhớ được cái kỉ niệm này thì sẽ hùa theo đối phương ôn chuyện cũ một phen.

Còn nếu không nhớ, sẽ lập tức bí mật lấy rượu ra làm một hơi. Cả người giả vờ hồ đồ say sưa, nghiêng đầu lớn tiếng hỏi lại: "Cái gì, ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ ——"

Tiếp sau đó đối phương thường là vẫn sẽ kiên nhẫn nói lại vài lần, lúc này hắn chỉ cần kiên trì giả vờ giả vịt ngây ngất say sưa, đối phương nói một thì hắn nói hai. Không quá một chung trà đối phương sẽ chủ động tự tan tiệc, phất tay áo xin cáo từ. Lúc về còn không quên lên Tống Lăng trận tào lao bát quái một phen, than thở kiểu: "Hôm nay hẹn vị thượng tiên X ra ôn lại chuyện cũ, nào ngờ đối phương cứ say sưa hàm hồ, thật là mất hứng quá đê ~"

Tuy rằng nhiều lần như thế thành ra hắn lại mang tiếng sâu rượu, nhưng trong lòng Quân Thành Thu cảm thấy như vậy còn tốt hơn gấp trăm vạn lần chuyện tự thừa nhận mình trí nhớ khuyết thiếu.

Cả đời Quân thượng tiên cái gì cũng không kiêng, chỉ kị duy nhất hai chữ, thương hại.

Quân Thành Thu bị đạp văng xuống ao cũng không lấy làm tức giận, trái lại còn rất có tinh thần chổng mông bơi mấy vòng rồi mới lên bờ. Vừa lên chưa kịp vắt áo đã nghe Phí Thanh Trì lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi, đừng có đánh lạc hướng ông đây. Liền bây giờ xuống ngục cho lão tử!" Nói xong lại nhấc chân, toan đạp Quân Thành Thu thêm cái nữa.

Tục ngữ có câu, con giun xéo lắm cũng quằn, Quân Thành Thu hôm nay tốt tính nhịn Phí muội từ sáng, đến giờ này cảm thấy cũng nhịn kha khá rồi nên lúc nhìn thấy đế giày của Phí Thanh Thanh rời khỏi mặt đất, hắn liền nhanh như chớp phản ứng lại.

"..."

Một tay Quân thượng cầm cổ chân Phí Thanh Trì, một tay làm màu chắp sau lưng, tiên khí mười phần ra vẻ nói:

"Ngươi không nhận người quen cũ thì thôi nhưng cũng phải tính đến vai vế của hai ta chứ. Luận tuổi tác ta lớn hơn ngươi mười mấy nghìn năm, luận vẻ ngoài ta cũng bỏ xa ngươi mấy con phố. Phí Thanh Thanh à, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi cứ hạ cẳng tay thượng cẳng chân, nói một câu đạp hai cái như thế, thật là làm mất mặt chủ tử nhà ngươi, bản tiên còn thấy thẹn thay!" Nói rồi giơ tay chấm đuôi mắt, nhìn xa xăm thở dài, "Ma Quân nhà các ngươi phải tu được đến cái phúc phần nào mới có thể có đội ngũ thuộc hạ như thế này chứ?"

Đệ nhất thổi gió ngoài xôi thịt ra thì không có gì khác Phương Tri Hạc, Phương cô cô!

Đệ nhất nóng tính thường xuyên không bắt được trọng điểm phần tử bạo lực Phí Thanh Trì, Phí yêu tôn!

Phí Thanh Trì không phục: "Ai thèm so đo nhan sắc với ngươi?! Nam tử hán đại trượng phu nào có kẻ nào hở tí là chải chuốt đỏm dáng như ngươi! Nói ra còn không biết xấu hổ!" Nói xong hừ lạnh, dùng sức rút chân về.

Dường như thấy được mặt trời đỏ ối kia đã hạ xuống khá thấp nên cũng gấp gáp, y không muốn nói nhiều thêm với Quân Thành Thu. Một là sợ cái miệng hoa nở bùm bụp bên mép của hắn, hai là sợ mình lại không giữ được thất thố để hắn tùy ý đùa giỡn trong tay thì Phí Thanh Thanh cũng không còn biết đánh đâu cho hả giận nữa.

Nghĩ vậy Phí Thanh Trì dứt khoát giữ im lặng, mặc cho Quân Thành Thu có không sợ chết mà lại phán "Thế cũng không phủ nhận là bản thượng tiên đẹp hơn ngươi đi? Ha ha..."  giũ trong tay áo ra lưới Tử Điện, cầm lên toan lại trùm hắn.

Quân Thành Thu vừa nhìn thấy cái thứ này đã ghê răng, vội vã đón đầu: "Không cần không cần, thực sự không cần phải câu nệ thế đâu Phí tráng sĩ! Bây giờ ta theo ngươi xuống ngục là được chứ gì?"

Phí Thanh Trì mặt mày lạnh te tay vẫn giũ giũ tấm lưới, quả quyết: "Không được, ngươi lắm trò lắm, cứ trùm lại cho chắc."

Quân Thành Thu sợ hãi é lên một tiếng rụt lùi ba bước, mắt đẫm lệ nhìn Phí Thanh Thanh, giọng đầy bi thương: "Ngươi, ngươi sao có thể không tin tưởng ta như thế!"

"Ta bây giờ như cá trên thớt như chim trong lồng, còn đường nào để chạy sao? Hơn nữa uy vũ của ngươi lớn như thế, thần thông quảng đại lại sợ một tiểu vô danh như ta giở trò ư?" Vừa nói vừa chỉ chỉ chuỗi hạt trên cổ mình, xuất mười phần nội lực khích tướng.

Quả nhiên bao nhiêu năm trôi qua Phí Thanh Trì này thay đổi nhiều thứ, biết thu liễm cũng biết co biết duỗi hơn xưa nhưng riêng đối mặt với Quân Thành Thu vẫn không tránh khỏi kết cục dễ dàng bị hắn kích động.

Sắc mặt Phí muội trong khoảnh khắc vừa rồi phải nói là trứng thối một mẻ.

Y hừm hừm hai tiếng, hằm hằm cất lại lưới vào tay áo, bước chân dậm bình bịch đi trước. Đi được ba bốn bước không thấy người theo sau lại nghiêng đầu lại hỏi: "Còn đứng đó? Cẩn thận lão tử siết chết ngươi!" Tay làm động tác thắt cổ lè lưỡi.

Quân Thành Thu đang bận lau nước mắt diễn xuất nên chậm trễ một chút, nghe giọng nói không mấy vui vẻ của Phí muội mới tưng tưng nhảy đến, cười đến là phong tao.

Một thân hắc y thắt lưng lỏng lẻo buông lơi nơi thắt lưng để lộ một phần lồng ngực trắng nõn ẩn hiện xương đòn gợi cảm. Một mái tóc dài đen nhánh buộc cao đơn giản tùy ý bay bay. Chân mày anh khí. Khóe môi mím cười. Đuôi mắt hoa đào lạnh nhạt cong cong.

Đây được gọi là gì?

Chính là thương hiệu nhan sắc của Bát Vân mấy trăm năm vừa rồi chứ còn gì nữa!

Y phục vải vóc thượng đẳng của Ly Quang làm cho ngoài tác dụng chống hàn chống nhiệt còn rất có hiệu quả gây chấn động thị giác. Một kiện ngoại bào này lúc này chính Quân Thành Thu cũng mới nhìn ra có tám chín phần tương đồng với kiểu y phục Ly Quang thường mặc.

Nhìn Phí Thanh Thanh đột nhiên trợn mắt ngây người, Quân Thành Thu không khỏi cảm thán.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Phí Thanh Trì sửng sốt khi biết mình vừa mới thất thần trước dung mạo xuất chúng của họ Quân. Lông mày cau lại thành một đoàn, bụng dạ đấu đá không yên. Để che dấu đi sự kì quái khác lạ của mình y lập tức chân như bôi mỡ chạy về phía Củng Lan trì, ngoái đầu cũng không thèm ngoái một cái.

Quân Thành Thu ở sau lưng đang cười đến là vui vẻ, có chút không theo kịp, "Phí Thanh Thanh, đợi ta với!"

Trước mắt Phí Thanh Trì đã đứng bên bờ Củng Lan trì. Thần sắc y hết sức ngưng trọng, cả người bao quanh bởi một đạo hồng quang nhàn nhạt. Vạt áo cùng tóc dài khẽ rung động. Trong tay y cầm một con dao vừa dài vừa nhọn, lưỡi dao đặt trên cổ tay.

Quân Thành Thu thấy y như vậy nghĩ thầm "Phí Thanh Thanh này là đang mở đường xuống điển lao, mình phải xem cho kĩ mới được!"

Chỉ thấy Phí Thanh Trì cầm con dao nhọn trong tay, con ngươi bất chợt  lộn ngược, trong mắt toàn là trắng dã. Giữa ao nổi lên bọt bong bóng ùng ục, ngọn hoa Phấn Đà Lan đột ngột sáng lên mạnh mẽ. Hoa tâm tỏa ra huyết vụ quỷ dị. Chỉ thấy Phí Thanh Trì chầm chậm bay lên, ở chính giữa Củng Lan trì hạ xuống một dao rất sâu, cắt cổ tay.

Y lật cổ tay, tức thì một giọt máu đen thẫm rơi xuống, nhỏ lên ngọn hoa kia.

Huyết tế hoa, chớp mắt.

Nhất thời quần phong loạn vũ nổi lên. Sóng nước trong ao cùng lúc trở nên dồn dập lay động, Quân Thành Thu bị tiết tấu giật gân này làm cho kinh hách há hốc miệng, nhìn ra thì thấy ở chính giữa ao đang dần dần xoáy thành một cái lốc xoáy ngược. Bọt nước li ti bắn lên mù mịt, ngay cả nước trong ao cũng bỗng nhiên chuyển thành màu đen.

Phí Thanh Trì đứng giữa luồng lốc xoáy kia, con ngươi đã trượt xuống lại hét về phía Quân Thành Thu: "Còn không mau qua đây!"

Quân Thành Thu bị mắng cho hoàn hồn, vội vã ba chân bốn cẳng chạy sang, vừa chạy vừa hớn hở "Tới đây tới đây!"

Quân Thành Thu nhìn xuống dưới chân, thấy sau mỗi cước bộ của hắn, trên mặt nước lại lan ra một vòng tròn bạch quang.

Phí Thanh Trì đứng chờ ở cửa vào điển lao, sắc mặt vẫn cứ là không tốt lắm, mắt thấy Quân Thành Thu đã nhảy vào trong xoáy nước mới nhảy vào theo. Trong chớp mắt sau khi cả hai bọn hắn đã cùng xuống nước, mặt ao lại trở lại an tĩnh như không.

Quân Thành Thu mang theo mười phần hiếu kì nhảy vào cái xoáy nước này thì thấy bên trong hóa ra không phải chỉ có hắc thủy man man không thôi. Hắn ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh. Từng chùm từng chùm vừa rễ vừa thân của Phấn Đà Lan dài cả ngàn thước cắm thẳng xuống dưới cực kì vững chãi.

Phí Thanh Trì thấy được sắc mặt hắn, đi trước một bước làm mẫu. Y tùy ý chọn một sợi rễ trông có vẻ vững chắc, một tay bám lấy, hai chân dùng sức kẹp chặt. Một đường thẳng băng 'viu' một tiếng trượt xuống mất dạng.

Quân Thành Thu nhìn thân ảnh Phí Thanh Trì bị hắc ám dưới đáy ao nuốt trọn mà thầm trầm trồ. Sau đó cũng rất giác ngộ mà làm theo Phí Thanh Thanh, chọn một sợi rễ của Phấn Đà Lan mà bám vào để trượt xuống.

Một đường này trượt cứ như thể không có ma sát, trơn tuột mà nhanh chóng. Chỉ trong một giây lát, Quân Thành Thu thấy tóc tai mình bay ngược lên trên hai chân hắn đã chạm đất.

Phí Thanh Trì đứng đợi ở dưới, không biết đã lấy được ở đâu một ngọn đuốc sáng rực cầm trong tay. Bán kính hai thước quanh y đều được chiếu sáng rõ ràng.

Quân Thành Thu vừa tiếp đất, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một bề mặt loang loáng ánh xanh gờn gợn vân nước. Đoán phỏng đúng là đáy ao, cũng không ngờ lại có thể tinh vi tới mức này. Hắn vừa thầm khen ngợi vừa quan sát xung quanh. Thấy bốn bề mập mờ đều là vách đá thô lởm chởm. Dưới chân ẩm ướt trơn trượt.

Quân Thành Thu hai chân cứng như gỗ cọc cạch bước từng bước sang chỗ Phí Thanh Trì, nhún vai một cái tỏ vẻ không hề có ý đào tẩu, ánh mắt sáng trong nhìn y. Phí Thanh Trì không chịu nổi cái mặt này của hắn, không muốn dây dưa thêm liền tức tốc dẫn đường.

Quân Thành Thu vừa cẩn thận theo sát ngọn đuốc của Phí Thanh Trì vừa ngó nghiêng ngắm nghía, lòng nghĩ thầm miên man.

Trong tưởng tượng của Quân Thành Thu, điển lao hỏa ngục phải là nơi rộng trên trăm thước vuông, ngàn gian mật thất giam giữ tù nhân. Hành lang mười tám khúc cong, căn cơ bí mật. Mỗi cánh cửa đều là một kiệt tác cơ quan. Bất quá đến hôm nay được mở rộng tầm mắt, Quân Thành Thu chỉ có thể nói là, mình nghĩ nhiều rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.