Quân Thành Thu xuống nước ngụp lặn với Đông Đản ba vòng mới bị hắn túm cổ áo cùng phi lên bờ.
Đông Đản y phục tuy không bị thấm nước giống Quân Thành Thu bất quá bộ dáng cũng đã chật vật hơn ban nãy rất nhiều. Hắn nằm vật trên bờ cát, tay trái vẫn nắm cổ áo Quân Thành Thu, thở hổn hển nói: "Ngươi!. . Còn muốn gì nữa?"
Quân Thành Thu cả người ướt nhẹp dính bết đầy cát cũng nằm thở không ra hơi, bất giác bật cười lớn tiếng. Hắn vùng dậy, cúi đầu nhìn Đông Đản, nhe răng cười nói: "Ta họ Quân, gọi Thành Thu. Ngươi tên là gì?"
Ngươi tên là gì?
Đông Đản bỗng chốc đuôi mày giãn ra không ít, có chút thất thần, không biết đáp như thế nào.
Đông Đản là con cá vàng đầu tiên trong thiên hạ, tuổi chỉ kém trời không kém đất. Bất quá từ lúc sinh ra đến nay hắn vẫn là lặng lẽ trầm mình dưới đáy nước thâm u lạnh lẽo. Mấy ngàn mấy vạn năm chưa từng nói chuyện với ai chứ đừng nói gặp gỡ người mới. Hắn suýt nữa cũng quên mất tên mình.
Đông Đản một khuôn mặt vuông đơ cứng, chậm mất một lúc lâu mới phun ra được vài chữ: "Đông. . Đông Đản." Bàn tay nắm cổ áo Quân Thành Thu cũng đã bất giác buông ra từ lúc nào không hay.
Tần Tư Uyên đứng bên cạnh, cũng nghe rõ cao danh quý tính của Đông Đản, hơi nhướng mày lên. Quân Thành Thu kéo Đông Đản ngồi dậy lại bá cổ Tần Tư Uyên, kéo y ngồi xuống bên cạnh.
Quân Thành Thu cao giọng, sang sảng nói: "Ba chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-qua-tu-quan/1192398/chuong-41.html