Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ trầm mặt nhìn nàng, Quân Dao cúi đầu không quá sâu nhưng cũng đủ giấu đi dung mạo kiều diễm của mình.
Ngự thư phòng yên ắng đến đáng sợ, bầu không khí căng thẳng lặng như tờ chỉ còn nghe thấy âm thanh lạch cạch phát ra từ chuỗi ngọc trên tay Hoàng Thượng đang phe phẩy, Bạch Uẩn thấp thỏm chờ đợi đại họa giáng đầu.
Hoàng Thượng trầm ổn hỏi:
" Nàng là Bạch Quân Dao, ái nữ của Bạch hiền khanh đây sao?"
Nàng cung kính đáp:
" Hồi bẩm hoàng thượng, là thần thiếp."
Hoàng thượng thâm thúy nhìn nàng, nếp tóc mái lả lướt qua khỏi trán, mềm mại lay động theo cơn gió lùa qua, dáng dấp uyển chuyển như mây trời.
" Ái nữ của Bạch hiền khanh quả là mỹ nhân tuyệt sắc, chả trách Quân nhi cầu không được khiến tâm tư hao phí."
Bạch Uẩn thất kinh, không rõ một câu này của người khen ngợi hay trách cứ, chỉ thấy Đạm Đài Quân chễm chệ trên kia, cằm cao ngó xuống nữ nhi của mình như đại bàng ngắm con mồi, ánh mắt vừa ngạo nghễ lại vừa khinh rẻ, Bạch Uẩn dè dặt:
" Hoàng Thượng, hôn ước của hai nhà Bạch Gia và Thượng Quan Gia đã định sẵn từ lúc Lão quan nhân còn sống, hậu bối chúng thần không được tỏ tường cho nên mới để sinh ra chuyện trớ trêu, đã khiến Hoàng Thượng và nhị Vương Gia tức giận."
Ông nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, nhất nhất cung kính:
" Xin hoàng thượng giáng tội."
Thấy ông như vậy nàng làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696405/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.