Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ trầm mặt nhìn nàng, Quân Dao cúi đầu không quá sâu nhưng cũng đủ giấu đi dung mạo kiều diễm của mình.
Ngự thư phòng yên ắng đến đáng sợ, bầu không khí căng thẳng lặng như tờ chỉ còn nghe thấy âm thanh lạch cạch phát ra từ chuỗi ngọc trên tay Hoàng Thượng đang phe phẩy, Bạch Uẩn thấp thỏm chờ đợi đại họa giáng đầu.
Hoàng Thượng trầm ổn hỏi:
" Nàng là Bạch Quân Dao, ái nữ của Bạch hiền khanh đây sao?"
Nàng cung kính đáp:
" Hồi bẩm hoàng thượng, là thần thiếp."
Hoàng thượng thâm thúy nhìn nàng, nếp tóc mái lả lướt qua khỏi trán, mềm mại lay động theo cơn gió lùa qua, dáng dấp uyển chuyển như mây trời.
" Ái nữ của Bạch hiền khanh quả là mỹ nhân tuyệt sắc, chả trách Quân nhi cầu không được khiến tâm tư hao phí."
Bạch Uẩn thất kinh, không rõ một câu này của người khen ngợi hay trách cứ, chỉ thấy Đạm Đài Quân chễm chệ trên kia, cằm cao ngó xuống nữ nhi của mình như đại bàng ngắm con mồi, ánh mắt vừa ngạo nghễ lại vừa khinh rẻ, Bạch Uẩn dè dặt:
" Hoàng Thượng, hôn ước của hai nhà Bạch Gia và Thượng Quan Gia đã định sẵn từ lúc Lão quan nhân còn sống, hậu bối chúng thần không được tỏ tường cho nên mới để sinh ra chuyện trớ trêu, đã khiến Hoàng Thượng và nhị Vương Gia tức giận."
Ông nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, nhất nhất cung kính:
" Xin hoàng thượng giáng tội."
Thấy ông như vậy nàng làm sao nỡ lòng, việc này là do chính nàng bày ra, trước sau thay đổi như lật trở bàn tay, khiến ông nơm nớp lo sợ bây giờ lại để ông một mình gánh vác, Quân Dao ngay khi ấy cũng quỳ xuống sàn lạnh, cúi đầu:
" Hoàng Thượng, là lỗi của thần thiếp khiến cha bị liên lụy lại càng thêm tội, xin người trị tội một mình thần thiếp."
Thượng Quan Tinh Húc cũng gấp gáp khụy chân, tay ôm quyền kiên định:
" Hoàng Thượng, tất cả là lỗi của thần, trước khi lâm chung mẫu thân từng căn dặn thần về chuyện hôn ước, nhưng chiến sự liên tục khiến thần cũng quên mất tâm tư này, đã không kịp thời nói với Bạch đại nhân, dẫn tới chuyện hoang đường như bây giờ, xin hoàng thượng trách tội một mình thần."
Hoàng thượng không đáp ngay, động tác phẩy chuỗi ngọc ngày một nhanh hơn, tay cũng dùng lực hơn, Đạm Đài Quân ngồi đó nhìn ba người họ cầu xin cho nhau, ánh mắt kẻ nào cũng chứa tình muốn bảo hộ toàn vẹn cho đối phương, tâm can hắn dấy lên cơn giận dữ, không phải vì tiếc nuối nàng, mà vì cảm thấy bản thân bị mất mặt, hắn đường đường là Vương Gia của Đại Lôi, cưới một nữ tử thấp bé như nàng không thành lại nghe có vẻ là đang ép uổng, nhưng rõ ràng nàng mới chính là kẻ bám mãi không buông.
" Hay lắm, người nào cũng ra sức bảo vệ cho đối phương."
Ánh mắt thâm sâu khó đoán của hoàng thượng đặt trên mặt nàng, đánh giá thần sắc kiên định của Quân Dao, bên dưới một kẻ đầu đã hoa râm cúi thấp mặt lo lắng, một nữ tử lần đầu đối diện với người vậy mà trước mặt long nhan chút sợ sệt nên có cũng chẳng lộ, một nam nhân khí khái bức người mặt không đổi sắc câu nào, chữ nào cũng chừa đường lui cho mỹ nhân trong lòng.
" Phụ hoàng, hiện giờ Bạch tiểu thư đã trở thành Tướng Quân phu nhân của Thượng Quan Gia, nhi thần cũng không còn vương vấn, trước đây có ý nạp nàng làm Trắc Phi là vì không nỡ phụ tấm chân tình của nữ nhân yếu đuối, nhưng hiện giờ mọi sự đã khác, hôn sự này có thể cho qua, nhưng thể diện của hoàng thất không thể cứ vậy mà mặc người ta bàn tán."
Hoàng thượng đổi tư thế, chống khuỷu tay trên tay vịnh ghế làm trụ đổ người, tay còn lại đặt trên đùi, nghiêm mặt hỏi hắn:
" Vậy con định sẽ thế nào?"
Đạm Đài Quân đáp:
" Hồi phụ hoàng, nếu đã là chuyện do Tướng quân sai sót gây ra vậy thì hãy để cho Thượng Quan ngài chịu trách nhiệm ".
" Không được."
Kích động, nàng quên mất giữ phép tắc trước mặt thánh nhan, bởi nàng biết Đạm Đài Quân từ lâu xem Tinh Húc như cái gai trong mắt, một khi Đạm Đài Quân đưa ra ý kiến sẽ không có câu nào có lợi cho hắn.
" Bạch Quân Dao to gan, thất lễ trước mặt hoàng thượng, người đâu tát tai nàng ta cảnh cáo."
Vương công công có ý ép người, lại bị hoàng thượng đưa tay ngăn cản, Đạm Đài Quân phút chốc thấy hơi lạ, nếu là kẻ khác có đánh tan xương nát thịt cũng chẳng hả dạ được tôn nghiêm của người, ấy vậy mà nàng hết lần này đến lần khác thất thố cũng chỉ nhẹ nhàng nhận lấy mấy lời nhắc nhở của Vương công công.
Hoàng Thượng điềm nhiên hỏi nàng:
" Bạch Quân Dao, nàng có phản đối gì sao?"
" Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng trong chuyện này không ai là người đáng chịu phạt, lời hứa hôn đã được trưởng bối hai nhà định ước âm thầm, chưa hề nói cho ai biết."
Người cười thú vị, hay cho nữ nhân mình hạc thân châu đứng trước khí thế của thiên tử vẫn không suy suyển, nói rành mạch từng câu từng chữ, lại còn đẩy mọi trách nhiệm cho hai người đã chết, khiến Người muốn xử cũng không biết xử làm sao.
" Bỏ đi, dẫu sao cũng là hiểu lầm ".
"Phụ hoàng, nhưng..."
" Không nhưng gì nữa, người khác sẽ chẳng vì một nữ nhân sớm đã có hôn ước để bàn tán con đâu, hơn nữa thân phận của con là Nhị Vương Gia, ai dám bàn tán?"
Đạm Đài Quân bị hành động dứt khoát của hoàng thượng chặn đứng, chỉ có thể hậm hực nham hiểm lườm nàng.
Bạch Uẩn cùng Thượng Quan Tinh Húc được giữ lại ở Ngự Thư Phòng bàn việc quân, Đạm Đài Quân và nàng cùng lui xuống.
Đi hết hành lang là đến đình hóng mát, không xa bên kia chính là Ngự Hoa Viên, nàng ngồi tại bàn đá xanh ngọc thơ thẩn nhìn tán Lưu Tô phiêu phiêu trong gió, hình ảnh hoàng cung rộng lớn tịch liêu trong ký ức đã thay vào một màu vàng rực rỡ.
Cảm thụ được phía sau có tiếng bước chân nàng không phải quay đầu cũng đã nhận ra mùi hương thanh mát đó, Đạm Đài Quân cẩm y nhẵn mịn bước tới, tùy tiện đưa tay vuốt lọn tóc sau lưng nàng, Quân Dao đứng dậy lạnh nhạt tách ra.
Hắn cười khẩy:
" Dao nhi, ta biết nàng đang giận dỗi vì bổn Vương chỉ cưới nàng với danh phận Trắc Phi, nhưng lần giận dỗi này lại đi quá xa rồi, có cần tuyệt tình đến mức thế không? "
Quân Dao lạnh nhạt cúi đầu đáp lại:
" Nhị Vương Gia xin người giữ ý tứ, thân phận của ta với người tách biệt vô cùng, từng câu từng chữ nên thận trọng tránh để người khác nhìn thấy sẽ gây nên thị phi."
" Dao nhi, đừng có trưng vẻ xa lạ ra như thế, bổn Vương cũng chỉ là bất đắc dĩ mới để nàng chịu thiệt một chút, hay là thế này đi, nàng hòa li với Thượng Quan Tinh Húc, gả cho ta một lần nữa, ta nhất định sẽ không để nàng chịu uất ức ".
Nàng nhếch mép cười khinh:
" Ta không dám tin đường đường là Nhị Vương Gia của Đại Lôi lại có thể nói ra những lời xằng bậy đến mức này, hoàng cung tai vách mạch rừng ngài không sợ những lời vô pháp vô thiên của mình truyền đến tai hoàng thượng sao? Tới khi ấy muốn khóc cũng không khóc nổi."
Đạm Đài Quân kinh ngạc, mi mắt dài híp mở nham hiểm hung hăng tiến lên một bước kìm giữ cằm nàng:
" Bạch Quân Dao, không gặp đôi ngày lá gan của nàng cũng to ra nhiều, dám đe dọa bổn Vương?"
Nàng không chống trả chỉ giương giương con ngươi rực lửa của mình nhìn hắn:
" Nhị Vương Gia, vì sao ngài muốn có được Quân Dao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]