Khi buổi tiệc bắt đầu Thượng Quan Tinh Húc vẫn chưa đến, Đạm Đài Vu Nhiên ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất, cung trang lộng lẫy cầu kỳ, sắc mặt đặc biệt tươi tắn.
Nhìn xuống bên dưới ánh mắt của nàng ta đầy uy quyền và xinh đẹp, là mỹ mạo mà bất kể công tử nhà nào cũng ước ao có được, nhưng từ trước đến nay ngoài Thượng Quan Tinh Húc ra nàng ta chưa từng nói sẽ gả cho ai, luyến mộ của nàng ta đối với Tinh Húc khắp Lôi Thành đều biết rõ.
Trông thấy Quân Dao đơn độc ngồi tại bàn tâm tư Đạm Đài Vu Nhiên dù có chút mong đợi Tinh Húc nhưng vẫn không quên lợi dụng chốn đông người để sỉ nhục cái gai trong mắt này:
" Các vị, hôm nay bổn công chúa đặc biệt sai nhà bếp làm mấy món ngon từ Lệ Chi Quả, để chiêu đãi mọi người."
Tất cả đồng thanh:
" Tạ ân Lục công chúa."
Bạch Quân Dao cũng giống với những người có mặt tại đó, nhìn ngắm thịt ngọt trắng đục thanh mát của Lệ Chi Quả trên đĩa thức ăn, món này đối với Lôi Thành mà nói có thể sánh với cao lương mỹ vị, nàng thầm nghĩ vị Lục công chúa này không hổ danh là sủng nữ của Hoàng Thượng, đến cả tiệc sinh thần của mình cũng tổ chức xa hoa như vậy.
Đạm Đài Vu Nhiên dịu dàng nói tiếp nhưng ngữ giọng không bỏ mất mấy phần bỡn cợt:
" Thượng Quan Tướng Quân phu nhân chắc chưa từng thử qua món ngon cung đình này, không sao, cứ từ từ nếm thử để biết mỹ thực nhân gian, sợ là lần sau muốn ăn cũng không có cơ hội."
Nàng dừng đầu đũa nửa vời trên mặt đĩa, mỉm cười rất nhạt, tự nghĩ:
" Là đang chế giễu ta quê mùa sao? Nhãi ranh, cô đã nếm qua máu người chưa?"
Nàng điềm tĩnh cung kính:
" Hồi Lục công chúa, quả thực ta chưa từng nếm qua mỹ thực này. Có điều ta được biết khí hậu và đất đai ở Lôi Quốc không thích hợp trồng Lệ Chi Quả, loại quả này bởi vì cao quý nên tính tình cũng không được tốt, thế nên khắp nhân gian chỉ chọn Du Quốc là nơi phát triển, hằng năm sản lượng Lệ Chi Quả xuất hiện tại Lôi Quốc đều thông qua tiến cống từ Du Quốc, giá trị đắt đỏ, nếu dùng tiền để mua e là giá cả còn cao hơn. Ta không nhớ lầm thì Du Quốc hằng năm tiến cống lệ Chi Quả sang Lôi Quốc là vào tháng năm đến tháng bảy, quả này không bảo quản được lâu, nhưng đã là tháng mười, Lệ Chi Quả trong yến tiệc hôm nay chắc chắn không phải được tiến cống. "
Đạm Đài Vu Nhiên nở hết cả hoa trên mặt, ngạo nghễ cho rằng nàng đang tâng bốc sự quyền thế và sang trọng của mình, đắc ý đáp:
" Đương nhiên, số Lệ Chi Quả này đều do ta sai người không quản xa xôi đến Du Quốc tìm mua mang về."
Nhị tiểu thư của quan ngũ phẩm Trình Mộng Nghiên nịnh nọt:
" Hoàng Thượng quả nhiên rất sủng ái người, mọi năm Lệ Chi Quả được tiến cống không nhiều, ngay cả quan lại từ tam phẩm trở lên hiếm hoi mới được dùng thử, nhưng chỉ cần Lục công chúa thích đều có thể tùy ý, hôm nay được nếm qua Lệ Chi Quả đúng là nhờ phúc của Lục công chúa ban cho."
Đạm Đài Vu Nhiên cười rất đẹp, ánh mắt vô cùng nồng hậu nhìn Trình Mộng Nghiên.
Đạm Đài Quân chỉ liếc mắt lên chỗ của ả cười khẩy, Đại Vương Gia cầm chung đào hoa tửu khẽ lắc đầu.
" Nông cạn."
Quân Dao mỉm cười:
" Trình nhị tiểu thư cũng thật biết cách lấy lòng chủ nhân, Quân Dao ta thì không biết nói ra những lời hay ý đẹp như vậy."
Lời này của nàng quả thực không khách khí, Trình Mộng Nghiên nhíu mày hỏi:
" Thượng Quan Tướng Quân phu nhân nói vậy là có ý gì?"
Nàng ung dung đáp:
" Mấy năm qua biên cương luôn bị kẻ địch dòm ngó, cộng thêm hai năm gần đây hạn hán kéo dài nhiều nơi khiến cuộc sống bá tánh Lôi Quốc không hề dễ dàng, khắp thành có kẻ chết vì đói trong ngõ hẹp, tường phủ ngập rêu xanh, có người cơm no ba bữa còn chưa lo đủ. Hoàng Thượng chủ trương cần kiệm, trước dồn tài nguyên nuôi luyện binh lực đề phòng ngoại xâm, sau dồn lương thực cứu trợ bá tánh, hậu cung, tiền triều đều có tấm gương của Hoàng Thượng mà tuân theo, các Vương Gia cũng không dám trái ý, nhưng chỉ vì một bữa yến tiệc lại không tiếc chi ra số ngân lượng chẳng hề nhỏ để mua vui, Lệ Chi Quả đang vào độ nghịch mùa, khó chăm sóc, chắc chắn người bán sẽ bỏ ra công sức gấp đôi, dĩ nhiên cũng sẽ nâng giá của món hàng, chưa kể chi phí vận chuyển thì bạc tiêu hao đã không ít rồi."
Nàng nâng đĩa Lệ Chi Quả trên bàn đưa lên ngang tầm mắt mình, nói tiếp:
" Nhưng ta nhìn qua Lệ Chi Quả này phần cơm trắng mịn, quả lại rất to, ắt hẳn còn rất tươi và giá trị cũng không nhỏ. Dám hỏi Trình nhị tiểu thư nói rằng Hoàng Thượng thật sự rất sủng ái Lục công chúa là có dụng ý gì?"
" Bạch Quân Dao, cô muốn nói gì, đừng bẽ cong ý tốt của ta."
Nàng chậm rãi thu tay về, bình tĩnh đáp:
" Ý tốt? Cô nói như vậy khác nào ám chỉ Hoàng Thượng dung túng cho hành động xa xỉ, đồng thời nói Lục công chúa là người ham hư danh, thích xa hoa bỏ qua chủ trương của Hoàng Thượng, nhắm mắt mặc cho sự khổ sở của bá tánh ngoài kia."
Đạm Đài Sở Giao không nhịn được cười thầm:
" Cái gì mà nàng ta nói Vu Nhiên xa xỉ, ta thấy Quân Dao cô mới chính là người lợi dụng kẽ hở của Trình nhị tiểu thư để mắng vào mặt của Vu Nhiên một trận thì có. Không tệ."
Trình Mộng Nghiên hậm hực phản bác:
" Bạch Quân Dao, cô nói bậy, ta không hề có ý đó."
Quân Dao mỉm cười, nụ cười yêu mị khiến người ta phải kiêng dè:
" Trình nhị tiểu thư, phân thận và chức vụ của phụ thân cô so với Bạch Phủ khi nói chuyện phải cúi đầu để trả lời, huống hồ ta đang mang thân phận là Tướng Quân phu nhân, cô lại dám ở giữa chốn đông người gọi cả họ lẫn tên của ta, cũng thật biết lễ nghĩa."
" Cô..."
Đạm Đài Vu Nhiên cất giọng:
" Đủ rồi. Bạch Quân Dao, chỉ là tâm ý của bổn công chúa muốn cho mọi người có bữa tiệc vui vẻ, miệng lưỡi của cô cũng quá sắc bén rồi."
Nhân vật chính buổi yến tiệc lên tiếng rồi, nếu không nàng sẽ cho rằng nàng ta thật sự bị ngốc vì nói đến như vậy lẽ nào không nhận ra người khác đang giễu cợt mình, Quân Dao đứng dậy, tay chấp cung kính hơi cúi đầu đáp:
" Nếu ta có lời nào không phải Quân Dao xin chịu bị người trách phạt, nhưng việc Lệ Chi Quả hôm nay Hoàng Thượng đã biết chưa? Nếu đến tai của Hoàng Thượng có lẽ người sẽ nghĩ những gì ta nói không hề dư thừa."
Đạm Đài Vu Nhiên có chút sợ, giọng nói cũng chẳng được rõ ràng:
" Chỉ là một bữa tiệc, không nghiêm trọng đến mức như vậy đâu. Bạch Quân Dao, cô đừng ở đây tỏ ra người hiểu biết nữa."
Quân Dao định nói gì đó, vừa mở môi đã bị Đạm Đài Sở Giao cướp lời:
" Lục hoàng muội, lời của Tướng Quân phu nhân nói cũng không phải không đúng, muội nên xem lại hành động của mình. Niệm tình hôm nay là sinh thần của muội ta tạm thời không bẩm tấu với phụ hoàng, sau này nhất định phải biết chừng mực."
Không khí trong yến tiệc chợt lắng xuống, Bạch Quân Dao ghé mắt sang Đạm Đài Sở Giao rồi nhanh chóng tan mất ánh nhìn, nàng nghĩ Đạm Đài Sở Giao kiếp trước đối với nàng không thân cũng không để tâm, nhưng hôm nay rất lạ, năm lần bảy lượt tìm cách giải vây cho nàng, mặc dù không đúng lúc cũng không cần thiết, nhưng lại chẳng hiểu lý do gì khiến hắn như vậy.
Hắn nhìn nàng cười, nhưng chỉ nhận lại gương mặt lạnh tanh như sông băng của nàng, đành ngậm ngùi thu lại biểu cảm ngượng ngùng.
Người dâng món mang lên đĩa cá chép chưng tương, bên trên rau củ bày trí sặc sỡ, Đạm Đài Quân ngồi gần nhỏ giọng hỏi nàng:
" Tướng Quân phu nhân món cá chép chưng tương này không đến nỗi xa hoa chứ?"
Nàng mặc kệ hắn, chậm rãi nhìn ra phía cửa, Tinh Húc vẫn chưa vào. Hắn lại mỉa mai:
" Thượng Quan người ta là thân phận gì, ngày đêm bận rộn trăm việc quân vụ, làm gì có thời gian bên cạnh nàng, gả cho ta có phải tốt hơn không?"
Đạm Đài Quân cười cợt, nàng lạnh lùng trả lời:
" Vô sỉ. "
Hắn không ngờ nàng có thể mắng người, trước nay chưa bao giờ nàng ngang ngược như vậy, hóa thẹn Đạm Đài Quân cũng chỉ biết nhíu chặt mày, trừng mắt:
" Cô..."
" Thượng Quan Tướng Quân tới."
Âm thanh thanh vang vọng của vị công công giữ cửa thông báo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]