Hắn đáp lại bằng bàn tay to lớn luồn qua eo mềm, một lực vừa đủ nâng tấm thân nhu nhuyễn hơi hướng lên cao, từ từ hôn lên khắp cơ thể nàng. 
" Dao nhi, chiến trường ác liệt, quân doanh hẻo lánh khắc nghiệt, phải sống trong cảnh ăn gió nằm sương nàng không nên theo cùng thì hơn." 
Quân Dao đặt ngón tay mình khóa chặt môi hắn: 
" Ta không sợ, chẳng phải chàng sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ ta sao? Có chàng bên cạnh ta còn lo gì nữa." 
Hắn bị con ngươi óng ánh như thu thủy làm cho mê đắm, nàng khẽ khàng nép đầu mình vào sâu lồng ngực tăng nhiệt kia, nửa như làm nũng, nửa như khiêu khích tham muốn nam nhân. 
Hắn vẫn là không đành lòng để Quân Dao chịu khổ, do dự chẳng biết phải từ chối thế nào, nếu mang nàng theo sợ mưa lạnh chốn hoang vu sẽ khắc nghiệt thấm ướt vai nàng, lo cuồng phong gió cát tổn thương nhành liễu quý, chỉ im lặng tỉ mỉ sửa lại chiếc gối cho nàng nằm thoải mái hơn. 
Bàn tay uyển chuyển của mỹ nhân đi dọc cơ thể hắn, từ tốn dùng lực xoa tròn, điềm tĩnh hạ xuống eo, đi qua rốn, dần dần chạm đến vạch mức vùng cấm địa. 
Tinh Húc căng thẳng, đôi môi mỏng bạc tách làm hai để tiếng đập dồn dập nơi tim phóng thích theo hơi thở, dáng vẻ yếu thế này hoàn toàn làm nàng vừa ý, cường bạo chiếm cứ lưỡi mềm một cái trở mình quật người hắn nằm xuống đệm, đổi vị trí. 
Quân Dao nhoẻn miệng cười kiêu ngạo giành thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.