Nghịch đuôi tóc mây mang mùi hương trà xanh thanh mát vừa thuần khiết vừa sạch sẽ trên người hắn, nàng nũng nịu:
" Được rồi, ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta."
Đuôi mắt phượng dài ửng chút sắc đỏ quay sang đối diện nàng, con ngươi đen nhánh thăm thẳm như đáy biển:
" Vậy nàng nói thử xem lỗi của nàng nằm ở đâu?"
Nữ nhân nghiêng đầu nép vào vai hắn, để sống mũi thon chạm lên xương hàm tinh xảo kia, mềm giọng đáp:
" Ta không nên để chàng lo lắng, không nên tự mình quyết định mà chẳng nghe ý kiến của chàng, không nên để cho tiểu nhân như ý."
Khóe môi kiêu bạc cong lên mỗi lúc một sâu hơn, hắn gằn giọng:
" Bạch Quân Dao, nàng rõ ràng nhìn ra Đạm Đài Quân cố ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết, vậy mà vẫn bất chấp bước vào, rốt cuộc giữa nàng và Nhị Vương Gia có thâm thù đại hận gì, khiến cả hai không từ cả mạng sống đối đầu với nhau? Tỳ Trấn nguy hiểm thế nào, mấy lão già trong Thái Y Viện liều mạng thoái thác, chỉ có nàng không biết trời cao đất dày, tự mình tìm đường chết."
Quân Dao tròn mắt nhìn, tức giận sao? Đây là lần đầu nàng thấy hắn phát tiết thế này, nên nhất thời sững sờ.
Dường như hắn nhận ra trong lúc kích động đã vô tình tổn thương nàng, đôi mắt hung dữ có phần dịu đi, thấp giọng:
" Ta xin lỗi."
Nàng nắm lấy bàn tay trắng sứ kia, ve vuốt từng khớp ngón rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-tuong-tu/2696364/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.