“Chẳng lẽ…không có người nào thông minh hơn ta sao”
Ta dè dặt hỏi, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm vẻ mặt khẽ biến,Hiên Viên Dật Phi mặt không chút thay đổi, lạnh lung liếc ta.
Phong Tuyết Âm lo lắng thở dài “Muội muội, cho dù có, còn có ba ngày có tìm cũng không kịp”.
“Phải không? Như vậy liền gian lận đi”. Ta cười ngây thơ vô tội. Phòng TuyếtÂm chần chờ một chút, nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, hắn trở lại ngồivào long ỷ.
“Đường đường là Hiên Viên vương triều sao có thể làm điều ti tiện như thế! Hừ! Cho ngươi ba ngày, cấp tốc tìm người thay thế cho ta, nếu không, đừng trách trẫm tước bỏ phong hào Hộ quốc phu nhâncủa ngươi!”
Đình nghỉ mát lại lần nữa rơi vào yên lặng, không khí trở nên dị thường khẩn trương. Hiên Viên Dật Phi và Phong Tuyết Âm bốnmắt nhìn nhau,lần nữa dấy lên điện quang
A~~ ta hiểu được, Hoàng thượng là muốn mượn cớ tước quyền Phong gia, không biết Tiểu Thiên đang nghĩ thế nào đây.
“Oa….” Đột nhiên một tiếng khóc trẻ con phá bỏ không khí yên tịnh, ta vội chạy đến bên người Tiểu Thiên , hắn khóc càng ngày càng lớn, trông vô cùnggiống một đứa trẻ.
“A~~bảo bối, bảo bối”. Ta ôm lấy hắn, hắn ở bên tai ta nức nở.
Phong Tuyết Âm mày khẽ nhíu, trong mắt mang ý trách cứ.
“Nghe đây”. Tiểu Thiên bên tai ta đột nhiên nói nhỏ, ta tiếp tục làm bộ trấn an hắn.
“Nếu như ta không xong, ngươi nhất định phải chết”.
Giọng điệu thật âm lãnh,ta trong lòng căng thẳng, tâm trạng khẩn cấp đột nhiên sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/35833/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.