Ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra Hiên Viên Dật Phi… Có thể nói…
“Phiêu… Nếu như nàng không thích hai chữ đặc biệt, ta thích ảo thuật của nàng,thích chuyện cười của nàng, thích nhìn thấy bộ dáng không hài lòng gấpgáp của nàng, thích nụ cười của nàng khi được ôm chăn ngủ, ta còn thíchkhi Hậu Huyền không có mặt ở bên cạnh nàng…”
Im lặng nghe hắn nói nói, chẳng lẽ đây mới là Hiên Viên Dật Phi sao? A…Thật lòng mà nói, khi Hậu Huyềnvắng mặt, hắn nhất định rất thư thái.
“Hô…” Hiên Viên Dật Phi thở phào một cái thật dài , khuôn ngực dày rộngcũng phập phồng lên xuống mạnh mẽ, “Phiêu, ta…” Hắn kéo âm cuối thậtdài, hắn vẫn không có tiếp tục nói nữa, chỉ vòng tay ôm ta thật chặt,càng ngày càng chặt.
“Chàng… Không phảilà bởi vì ta trọng sanh hai lần mà cảm thấy ta đặc biệt sao?” Thật nhàm chán, ta lại có thể hỏi một cái vẫn đề mà trong lòng lại không muốnbiết đáp án, nhưng mà, đây cũng là một vấn đề ta quan tâm nhất.
“Trọng sanh? A, đúng rồi, ta quên nàng vẫn còn có năng lực như thế, được rồi.” Bỗng, hắn đẩy ta ra, dị nhìn chăm chú vào đôi mắt của ta, từ đôi mắtmàu hổ phách trong suốt kia, ta cảm nhận được một phần tình cảm chânthành tha thiết. Không có ép buộc, không có mục đích, rất sạch sẽ, trong suốt.
“Chàng… làm gì thế? !”
” ánh mắt của nàng sẽ không thay đổi.” Hiên Viên Dật Phi cười nói, nụcười sáng lạng kia đem đôi mắt của hắn biến thành vâng trăng khuyết. Tagần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266172/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.