Ta buộc lại vạt áocho tốt, cau mày: “Còn không phải la do dân chúng ở bên ngoài mai phụclàm ta không đi ra được, nên mới phải thay đổi y phục, bằng không thìngay cả cửa cung cũng không thể ra được.”
Hiên Viên Dật Phi không cười, cũng không nói lời nào,bộ dạng này của hắn cũng như những lúc bình thường.
Ta lập tức thi lễ: “Nếu như tỷ phu không có việc gì, vậy Thanh Nhã cáo lui trước.”
“Đầu ngươi.”
“Hả?” Ta ngẩng mặt lên , lại thấy Hiên Viên Dật Phi không biết khi nào đưatay chỉ hướng đầu của ta, thật nhanh, ta cũng không phát hiện được hắngiơ tay ra lúc nào. Ta theo bản năng sờ sờ đầu, lúc này mới bừng tỉnh,ta vẫn còn để nguyên kieu đầu nữ tử.
“Đa tạ tỷ phu nhắc nhở.” Talập tức đem trang sức trên đầu rút hết ra, để trong ống tay áo, một đầutóc xõa tung bay theo hướng gió thổi.
Ta tìm được một sợi dây để buộc tóc, chuẩn bị buộc lại thì bỗng nhiên Hiên Viên Dật Phi đi đến chỗ ta vươn tay: “Để ta.”
“Hả?” Ta nghi hoặc nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, mắt hắn vẫn khép hờ hờ như vậy, nhưng như vậy hai hàng lông mi thật dài của hắn lúc này nhìn thậtrõ ràng. Không hiểu được ý của Hiên Viên Dật Phi, ta ngây ngốc một lúc,Hiên Viên Dật Phi hắn chắc chắn sẽ không mở kim khẩu ra để giải thíchđâu?
Hiên Viên Dật Phi thấy ta không động đậy, liền từ trên tayta cầm đi dây cột tóc, ta lập tức nói: “Tỷ phu, này dây cột tóc ta muốndùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266132/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.