Ta mặc nguyên y phụcmà ngủ, cho nên lúc tỉnh dậy, không cần thay quần áo. Hậu Huyền nằmnghiêng trên giường của hắn vẫn còn chưa tỉnh giấc.Một ánh mặt trời theo ke cửa chiếu rọi vào trong, bất thiên bất ỷ chiếu vào trên miếng rangnanh trang sức trên ngực hắn, lấy hàm răng làm đồ trang sức, ít nhất ởkinh thành ít ai làm vậy.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, nhưng vẫn làm kinh động đến Hậu Huyền, những người luyện võ thính giác rất tốt, dị thường nhạy bén.
“Ngươi thức dậy sớm như vậy?” Hậu Huyền duỗi người, ta không để ý tới hắn, nếu mà hắn có phản ứng gì đó chắc chắn so sánh với Đường Tăng chỉ có phiềnhơn.
Mở cửa, sửng sốt, Mông Hi Ngữ đứng ở của, sau lưng nàng là những thủ hạ .
Ta nghi hoặc nhìn nàng ,phía sau có người tiến lại gần , khoác tay lên cổta: “Yêu! Mông lão đại, ngươi thức dậy thực sự sớm đấy.”
Mông HiNgữ đứng ở dưới nắng sớm nhàn nhạt, áo da màu đen lóe sáng,nàng đangmang vẻ mặt rất kỳ quái, như là cảm động: “Phu nhân!” bỗng nhiên nàng ôm quyền, “Người thật sự là chính nhân quân tử, những lời dồn đại bênngoài hầu như là những lời đồn vớ vẩn thất thiệt! Phu nhân người ở nơinào là hoa tâm nữ tử cơ chứ, rõ ràng là một nữ tử quang minh lỗi lạc !”
“Hả?”
“A?” Hậu Huyền từ sau lưng của ta đi tới trước mặt của Mông Hi Ngữ, đưa tayđánh vào đầu nàng, “Mông lão đại, ngươi say rượu vẫn chưa tỉnh lại hả.”
“Không phải! Huyền Huyền, ta rất tỉnh táo, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266126/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.