Bả vai của ta bắt đầu có cảm giác tê rần, cuối cùng cũng đã không còn cảm giác.
“Tại sao ngươi lại lừa Cổ Thiểu Hoa để hắn cởi hết y phục?” Bỗng từ tronggió truyền đến âm thanh sâu kín của Hiên Viên Dật Phi, giọng của hắn đãkhông còn suy yếu nữa, hắn đã tỉnh? Ta bĩu môi: “Ngươi sẽ không muốnbiết đâu.”
“Nếu như ta muốn biết thì sao?”
Ta không nói gì ,nhìn về phía hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt, bạc môi đã khôi phục lại được chút huyết sắc.
“Chẳng lẽ là ngươi thật sự quyến rũ hắn.”
“Cũng không sai biệt lắm, không quyến rũ hắn thì làm sao hắn có thể tự động cởi hết.”
“Hừ, quyến rũ chính là bản lĩnh trời sinh của phụ nữ.”
“Ừ ” ta thừa dịp hắn nhắm mắt hung hăng liếc xéo hắn một cái, “Nhưng mà là quyến rũ để đạt được mục đích.”
“Bằng bản lãnh của ngươi cũng đâu cần dùng tới thủ đoạn hạ lưu như vậy.”
“Ta không có biết công phu mà.” Ta bỗng ngẩn người. chết lỡ miệng rồi . Nếu như là Hiên Viên Dật Phi có biết thì ta cũng yên tâm.
“Hừ…” Hiên Viên Dật Phi khẽ hừ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, ta rốt cục cũng đượcgiải thoát, nhưng cánh tay lại không thể động đậy được
Hiên ViênDật Phi chậm rãi mặc lại long bào, gương mặt cứng ngăc không có biểutình gì, đôi mắt lại khép hờ, hắn đem ra một cây ngọc trâm, nói với ta:“Vãn phát.”
Ta đối với ngọc trâm kia sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được ra là hắn muốn ta chải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266116/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.