Cảm xúc mãnh liệt màthiêu đốt, một chút do dự đã bị cơn sóng to bao trùm hết. Dục vọng và lí trí không đi đôi cùng với nhau bao giờ, như thế chỉ có thể ra một đápán, chính là: mặc kệ tất cả,.Hơn nữa người đang mong muốn mình lại làHoàng Đế, còn gì để do dự nữa đâu!
Gắt gao nắm chặt vạt áocó mùi hương nhàn nhạt của Hiên Viên Dật Phi, dựa vào điểm tựa này đểgắng gượng thân thể của mình, hắn dùng lực mạnh như thế muôn ôm ta vàothân thể của hắn, nhịp tim mạnh mẽ như muốn phá lồng ngực ở ngay bêncạnh ta, gần gũi, làm hô hấp của bản thân cũng khó khăn.
“Hô! Hô!” không chỉ có lỗ tai bị Hiên Viên Dật Phi làm nhục, hơi thở dồndập của hắn tràn ngập. Nhịp tim đập mãnh liệt , hô hấp dồn dập của hắnvây lấy ta, khiêu khích ta, làm tan rả lý trí của ta, kêu gọi bản năngcủa con người.
Dưới ngọn đèn dầu mập mờ, màn trướng rủ xuống đất phong tình, chủ động phản công? Hay chịu đựng bị áp chế? Đại não đã không còn tuân theo lệnh của chủ nhân nữa rồi.
“Phiêu…”
“Ừ… ?” Hiên Viên Dật Phi rốt cục thả vành tai của ta ra, vành tai kia bịhắn hành hạ đã hoan toàn rơi vào tay giặc, gió thổi lạnh run , ngọn giókia là bởi vì Hiên Viên Dật Phi rời khỏi, bị gió đêm thổi vào.
Nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của Hiên Viên Dật Phi, không có gì bất ngờđôi mắt đó làm cho ta cảm thấy khó thở. Trong đó đôi con ngươi màu vàngnhư thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266114/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.