Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, ta vốn không thích đánh nhau, có thể là do bản tính vốn có của nữ nhân cho nên ta mới không thích đánh nhau. Vốn định chạy rangăn cản, nhưng thân thể lại bị Thuần Vu San San đẩy ra.Ta vẫn còn chưakịp phản ứng, thì Hậu Huyền lại tiến đến. Ta chỉ thấy Thuần Vu xoayngười một cái, tránh được một chưởng của Hậu Huyền, từ bên hông rút ramột thanh ngân kiếm. A, ta như thế nào không có phát hiện được ra ởtrong thắt lưng của hắn có giấu kiếm?
Kiếm quang đảo qua đôi mắtcủa ta, nhuyễn kiếm mềm mại uốn lượn như rắn ở trong tay của Thuần VuSan San lại giống như du long, khóe môi Hậu Huyền nhếch lên mỉm cười,hắn không dùng bất cứ vũ khí gì, hiển nhiên rất là thành thạo, thân hình hán lóe lên nhanh chóng giống như tia chớp, linh hoạt giống như một con thỏ, né tránh được một đạo ngân quang.
“Ngươi xem thường ta!”Thuần Vu San San đâm tới trước, Hậu Huyền trở mình quay lại, mái tócthật dài bay trên không trung tạo thành một vòng cung: “Không sai!”
Thuần Vu tiến lại thật nhanh, kiếm đâm tới về phía sau chỗ Hậu Huyền đangđứng, Hậu Huyền đứng ở trên không trung liền bất ngờ trở mình, một taychống ở bả vai của Thuần Vu San San bay ra phía sau hắn, đáp xuống bêncây trúc. Sau đó hắn giảo hoạt cười một tiếng, xoay người hết sức sauThuần Vu San San, nhấc chân đá một cái, đá một phiến lá trúc bay lạihướng Thuần Vu San San.
Lá trúc bay nhanh giống như một mũi tên,lao thẳng tới mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266097/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.