Ánh trăng âm u,tâm tình cũng âm u. Ta cũng không muốn làm thế thân, nên quyết định đitìm nam nhân trong phủ mập mờ một phen, cho bọn họ thấy lập trường củata.
“Được rồi, lúc ta cùng vơi nàng đang nói chuyện với nhau thìngươi một mực muốn nói cái gì thế?” Nam Cung Thần tiện tay đem áo khoácngoài của ta cài lại thật chặt. Ta có điểm mờ mịt được nhìn hắn, hắncười lắc đầu: “Quên mất, trí nhớ của ngươi rất kém cỏi!”
Hí mắt, ta tức giận rồi đấy.
Hắn cười nói: “Chính là lúc nàng nói ngươi là nam nhân ấy, ngươi một mực ởbên cạnh bộ dạng muốn nói nói, mà những lời này luôn bị nàng cắt đứt.”
“A ~~~” ta bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói rất đúng lời …này a, ha ha ha…”Ta cười lớn, đối với Nam Cung Thu Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay, Nam CungThu Nguyệt phối hợp được cúi xuống, ta ôm cổ của hắn đắc ý được cườinói: “Ban đầu, do phu nhân nhà ngươi quá kiêu ngạo, vì kích thích nàng,ta liền lừa nàng nói rằng ta là nam nhân, ha ha ha… Ngươi thực sự khôngthể biết được biểu hiện của nàng khi đó, bộ mặt cùng với tắc kè hoagiống y như nhau vậy, ha ha ha…”
“Thì ra là thế.”
“Nèngươi đừng có mà bán đứng ta,để cho ta đùa giỡn nàng vài ngày đã, ha haha.” Ta thu hồi tay, khóe miệng dương dương tự đắc, cái đuôi cáo khôngtự giấu cũng lòi ra ha ha.
Nam Cung Thần trên mặt vẫn mang theo vẻ gắng gượng mỉm cười: “Đêm đã khuya, để Thu Nguyệt đưa thê chủ quay về đi nghỉ ngơi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phu-lam-mon/3266094/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.