CHƯƠNG 4
“Cám ơn, không cần thối lại.”
Vội vàng lấy thẻ tính dụng ném cho tài xế taxi, Bành Diệc Hàn bước nhanh về phía tòa nhà có chữ Quán Rượu thật to.
Vừa rồi nhận được điện thoại cầu cứu của Lâm Tịch Hải, y không nói hai lời, lập tức kêu xe chạy tới, hy vọng còn có thể theo kịp!
Người rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Theo chỉ dẫn của Lâm Tịch Hải, Bành Diệc Hàn chạy vào hẻm nhỏ cạnh quán bar, y sờ soạng vào mảng tường tối đen bên trong.
“Lâm Tịch Hải?”
Liên tiếp kêu tên của hắn, Bành Diệc Hàn giống như chủ nhân bị lạc mất con mèo yêu quý, một lòng đầy lo lắng!
“Uy……”
Phía trước cách đó không xa, ngay trên bậc thang cuối hẻm có một vật không rõ hình dạng đang động đậy.
“Lâm Tịch Hải!”
Bành Diệc Hàn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vàng lao đến.
“Sao mà chậm vậy, như thế nào bây giờ mới đến.”(còn trách móc nữa, tên này….)
Lâm Tịch Hải hơi hơi mở đôi mắt, nén giận nhìn y một cái, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng cùng đôi mắt hoảng loạn của hắn.
“Ngươi thế nào, có khỏe không? Như thế nào lại ngồi dưới đất, có phải bị thương rồi hay không?”
Bành Diệc Hàn dìu hắn đứng lên, vừa chạm vào tay hắn, liền kinh người, y hoảng sợ, vội vàng sờ trán hắn, thấy nhiệt độ cũng nóng như ở tay vậy.
“Vì cái gì lại ra thế này?”
“Tên khốn Phó Hiểu Minh, cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-phoi-dich-luyen-nhan/3125405/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.