Chương trước
Chương sau
Mười một giờ đêm, Hà Tử Tường mang một thân mùi rượu quay về nhà trọ, cậu không uống rượu, chẳng qua ở quán bar lâu nên bị dính mùi mà thôi.

Đổi giày, đi vào phòng khách, Cố Hướng Bồi đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn Hà Tử Tường, khác với bình thường là chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Hà Tử Tường hơi sửng sốt, trước lúc về cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng nghĩ tới một ngàn khả năng có thể xảy ra, chỉ là không ngờ Cố Hướng Bồi lại mỉm cười ôn hòa như vậy, bất quá, Hà Tử Tường chỉ khựng lại một giây, sau đó cũng mỉm cười đáp lại.

“Một thân mùi rượu, em tắm cái đã.” Thực khó chịu với hương vị trên người, Hà Tử Tường nói với Cố Hướng Bồi.

Cố Hướng Bồi gật đầu, nhìn Hà Tử Tường đi vào phòng.

Phương thức ở chung của bọn họ hiện giờ chính là biết rõ đối phương muốn làm gì, nói gì, nhưng lại giả vờ như không có việc gì, lơ đãng, lạnh nhạt, cũng thực bất đắc dĩ…

Hà Tử Tường tẩy đi mùi rượu, thay đồ ngủ rộng rãi thoải mái, thuận tiện thông suốt suy nghĩ, sau đó rót một cốc nước to uống cạn để bình tĩnh cơn khát vì khẩn trương gây ra.

Hít sâu hai hơi, Tử Tường mở cửa phòng, đi tới ngồi xuống sô pha, giống như khi trước, ngồi bên cạnh Cố Hướng Bồi.

Hai người im lặng xem TV vài phút, Hà Tử Tường vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng vào TV, mở miệng: “Anh, em nhớ rõ trước kia anh từng nói em không biết người trong lòng của anh, đúng không?”

“Đúng, anh nói vậy.” Cố Hướng Bồi gật đầu, nhìn TV không quay đầu lại nói: “Quả thực em không biết người đó, bởi vì đó là Tử Tường của riêng anh, không phải chồng trước của Giang Lâm Nhi, không phải ba ba Hà Thần, không phải con trai của dì, lại càng không phải em họ Cố Hướng Bồi, chỉ là người anh thích.”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Hà Tử Tường từng chút siết chặt, chậm rãi hỏi ra ba chữ: “Vì cái gì?”

Hà Tử Tường cũng không biết bản thân rốt cuộc đang hỏi gì, vì cái gì Cố Hướng Bồi thích mình, vì cái gì ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mà không cho cậu hay biết, hay là muốn hỏi vì sao anh lại ủy khuất bản thân như vậy!

“Anh cũng không biết.” Cố Hướng Bồi nói thật chậm, giống như đang nhớ lại: “Có lẽ là lúc bé chúng ta luôn cùng nhau vui đùa, có lẽ là khi cùng tới trường, cũng có lẽ khi hai ta cùng tan tầm về nhà.”

“Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người em, tâm lý cũng chỉ có thể nghĩ về em, không phải anh chưa từng giãy dụa, cũng không phải không muốn từ bỏ. Cuối năm trước, anh từng bảo Chương Nghi giúp anh làm visa cùng tìm việc bên nước ngoài, anh muốn xuất ngoại, anh không có cách nào tiếp tục nhìn em hạnh phúc bên Giang Lâm Nhi, không thể nhìn niềm vui, niềm hạnh phúc của em không hề có bóng dáng mình…”

Cố Hướng Bồi chậm rãi kể, Hà Tử Tường thì sớm đã khiếp sợ tới sững sờ, cậu nhớ tới đời trước Cố Hướng Bồi đột nhiên xuất ngoại, từ bỏ công việc đầy ưu đãi ở đây, ra nước ngoài một lần nữa bắt đầu, hơn nữa suốt vài năm cũng không quay lại thăm quê, thế nên khoảng thời gian cuối đời nằm trên giường bệnh, cậu cũng không thể gặp anh lần cuối.

Hết thảy hết thảy, cậu vốn tưởng có ẩn tình gì đó, hóa ra, ẩn tình chính là cậu, là vì chính cậu.

Hốc mắt Hà Tử Tường chậm rãi phiếm đỏ, cậu không biết vì sao tim mình đau như vậy, là vì đời trước Cố Hướng Bồi không thể nói ra tình cảm của mình, hay vì đời này anh cũng chỉ chọn lựa ẩn nhẫn.

Hà Tử Tường cúi đầu, dấu đi những giọt lệ trong suốt bên khóe mắt, anh, thực xin lỗi.

“Tử Tường, em còn nhớ không, năm ấy em chỉ mới học lớp bốn, dì dượng vẫn chưa li hôn, lúc đó chúng ta vừa tan học về nhà, dượng uống rượu, cãi nhau với dì, lại còn động tay động chân. Chúng ta vừa vào cửa liền thấy dượng đang đánh dì, em ngay cả cặp sách cũng không kịp cởi, đã chạy qua đẩy dượng, còn không ngừng gọi mẹ.”

“Lúc ấy anh cũng chạy tới giúp, chỉ là dượng đã uống quá say, hoàn toàn mơ hồ nên cứ thấy người là đánh, cầm trúng thứ gì cũng ném đi, anh nhớ rõ, trong lúc hỗn loạn, dượng đã ném cái gạt tàn về phía anh, khi đó em đang ôm lấy dì, thấy vậy thì còn phản ứng nhanh hơn anh, xông tới giúp anh chắn đi cái gạt tàn kia.”

Cố Hướng Bồi quay đầu, nâng tay gạt đi mớ tóc mái trước trán Hà Tử Tường, lộ ra vết sẹo dài ba cm, hình ảnh đó anh vĩnh viễn không quên được, Hà Tử Tường mặt mũi đầy máu chắn trước mặt anh, rõ ràng đã choáng váng tới đứng không vững mà cứ không ngừng gào lên: “Đừng đánh anh con, đừng đánh anh con mà, đừng…” Sau đó ngã gục xuống.

Anh không biết khi đó mình có tâm tình gì, giờ nhớ lại, cũng không rõ, chỉ biết, lúc đó mình oa một tiếng bật khóc, cái gì cũng không làm, chỉ ôm chầm lấy Tử Tường, oa oa gào khóc. Vẫn là bà Hà cùng hàng xóm hỗ trợ, ngăn cản dượng say khướt cùng đưa Hà Tử Tường tới bệnh viện trị liệu.

Cố Hướng Bồi cứ ôm Hà Tử Tường không chịu buông tay, bà Hà khuyên nhủ cỡ nào cũng không được, cho dù ngồi trên taxi cũng ôm chầm lấy, lúc tới bệnh viện mới bị y tá mạnh mẽ tách ra, y tá nói, nếu Hà Tử Tường không sớm được trị liệu thì sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Khi đó anh ngồi trên hành lang, trong lòng thầm nghĩ, nếu Tử Tường chết rồi, anh cũng không muốn sống.

Cũng bắt đầu từ đó, Cố Hướng Bồi quyết tâm cả đời phải hảo hảo chăm sóc Tử Tường, cả đời, phải yêu thương Tử Tường.

“Anh không biết tình cảm đối với em bắt đầu từ khi nào thì biến đổi, anh nhớ rõ tất cả những chuyện khi ở cùng em, thú vị hay buồn chán, đều nhớ hết, nhớ từng câu từng lời mà em nói, ’em muốn ở bên anh cả đời’, ’em thích anh nhất’, ‘anh, anh đi chậm một chút, chờ em với’…”

Lại thêm một giọt nước mắt nhiễu xuống, chạm vào mặt thảm rồi biến mất, ngay cả chút dấu vết cũng không lưu lại, nhưng Hà Tử Tường lại cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng, bị siết chặt lại, cứ như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, đau, đau lắm, đau tới thở không nổi.

Cậu rõ ràng cảm nhận được tình yêu từ giọng nói của anh, cũng nghe ra sự tuyệt vọng khi nghe tin cậu kết hôn, lại hi vọng khi mình ly hôn.

Hà Tử Tường không biết, hóa ra trong lúc vô thức, mình đã cầm một con dao nhọn từng chút từng chút đâm vào trái tim Cố Hướng Bồi, hung hăng tổn thương người thương yêu mình nhất.

“Anh…” Hà Tử Tường nâng tay, lau đi giọt nước bên khóe mắt, quay qua đối diện với Cố Hướng Bồi: “Anh…”

“Tử Tường, anh thích em, anh, thích, em.” Cố Hướng Bồi nâng tay ôm lấy Hà Tử Tường, chôn mặt bên cổ cậu, trầm thấp nói: “Anh thích em.”

Trước đó Hà Tử Tường đã nhận định rõ bản thân không phải đồng tính, cậu là dị tính, cho dù đối phương là Cố Hướng Bồi, cũng không có cách nào tiếp nhận, vì thế cậu nghe theo đề nghị của Lý Duệ, nhẫn tâm cự tuyệt anh, không cần để anh đau khổ đặt tâm trí cho một tra nhân như cậu. (Lý Duệ nói, kiểu người như cậu chính là tra thụ điển hình, bất quá Hà Tử Tường không muốn dùng chữ thụ, nên đổi thành tra nhân)

Nhưng những lời Cố Hướng Bồi nói đã gợi lên rất nhiều kí ức, mặc kệ là lúc bé hay đời trước, đời này, không ngừng xoay quanh trong đầu, quen thuộc tới khắc sâu vào tận trái tim, thực dễ dàng gợi lên tâm tình xôn xao kích động.

“Anh, thực xin lỗi, em không phải…” Hà Tử Tường gian nan nói ra những lời này, ngay lúc này Cố Hướng Bồi ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn sâu vào đáy mắt cậu, Hà Tử Tường nhìn thấy bi thương, đau đớn cùng quyết tuyệt trong mắt anh… Tất cả, tất cả đan xen trong đôi mắt đang nhìn mình, nhất nhất hiện ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.