Chương trước
Chương sau
“Ăn cơm tây à?” Nhiếp Mục lái xe, hỏi.

“Ừ, cũng được.” Hà Tử Tường nhớ tới bởi vì trước kia mình kén ăn nên Nhiếp Mục thường xuyên rủ ăn cơm tây, bởi vì nó sẽ hạn chế đụng phải các món Hà Tử Tường ghét. Bất quá: “Hiện giờ tôi không kén ăn nữa, cậu muốn ăn gì tôi đều có thể phụng bồi a.” Hà Tử Tường cười nói.

“Cậu lừa ai chứ?” Nhiếp Mục hơi quay qua liếc nhìn Hà Tử Tường, vẻ mặt không tin tưởng: “Sao có thể chứ, cậu mà bỏ được tật xấu này thì đã bỏ từ sớm rồi, cần chi đợi tôi qua Anh một chuyến mới đổi, tưởng tôi mới quen cậu ngày đầu tiên chắc.”

Được rồi, Hà Tử Tường thừa nhận, đại khái thói kén ăn của mình đã tạo thành một nhận thức sâu sắc nên giờ nói ra chẳng ai tin: “Thiệt hay giả, thử xem không phải biết à.”

“Hừm…” Nhiếp Mục nửa tin nửa ngờ nhìn Hà Tử Tường, có vẻ không giống nói dối: “Vậy được rồi, chúng ta đi ăn món Quảng Đông.” Nhiếp Mục nghĩ món Quảng khá nhạt, gia vị cũng ít, lát nữa nếu Hà Tử Tường chỉ nói đùa thì cũng có thể tìm được vài món để ăn.

Biết Nhiếp Mục vẫn không quá tin tưởng, Hà Tử Tường bất đắc dĩ, dù sao, cứ đợi chốc nữa ăn cơm thì biết thôi.

Chiếc xe thể thao đỏ dừng lại trước một tòa kiến trúc tinh xảo, nơi này là một nhà hàng món Quảng Đông rất nổi tiếng, là một nhà hàng sang trọng theo chế độ hội viên, Hà Tử Tường cũng tới vài lần, có ấn tượng rất tốt về món ăn ở đây.

Hai người vào cửa, nhân viên tập tức tiến tới đón: “Ngài Nhiếp, ngài Hà, mời qua bên này.” Trong ngành dịch vụ phục vụ sang trọng này, nhóm nhân viên đã sớm luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, cơ bản chỉ cần khách hàng tới hơn hai lần sẽ nhớ kỹ tên, càng miễn bàn tới Hà Tử Tường cùng Nhiếp Mục đã tới nhiều lần.

Nhân viên dẫn hai người tới một gian phòng riêng, đưa thực đơn rồi đứng chờ ở cửa.

Nhiếp Mục vừa tùy ý lật thực đơn vừa xem xét Hà Tử Tường cũng đang xem món ở bên kia, giống như lơ đãng hỏi: “Cậu muốn ăn gì?” Những lời này thoạt nghe có vẻ rất bình thường, nhưng đối với Hà Tử Tường hiểu Nhiếp Mục quá rõ thì lập tức nghe ra ẩn ý, ý tứ đại khái là: đừng cậy mạnh a, không được thì thôi, chọn mấy món có vị nhẹ ăn đi.

Hà Tử Tường mỉm cười, đặt thực đơn xuống bàn, nói: “Cậu chọn đi, tôi ăn món gì cũng được, đi toilet chút đã.” Sau đó không để ý tới Nhiếp Mục đang lầu bầu ‘đợi lát nữa tôi chọn bừa xem cậu có ăn được không thì bảo’, mở cửa đi về phía toilet.

Hà Tử Tường đi vào toilet, bên trong có người đang đứng bên trường đi tiểu, Hà Tử Tường cũng không mấy chú ý, đi qua phía bên kia.

Lúc sau, Hà Tử Tường đang rửa tay thì đột nhiên cảm giác sau lưng có người, tùy ý ngẩng đầu nhìn vào gương thì có chút kinh ngạc, là Lý Duệ đã từng gặp qua hai lần. Mà phía sau, Lý Duệ cũng đang nhìn Hà Tử Tường trong gương, khóe miệng lộ ra nụ cười mà Hà Tử Tường vô cùng chán ghét.

Tuy không có chút hảo cảm nào với người đàn ông này, nhưng cả hai dù sao cũng không quen biết, thế nên Hà Tử Tường chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục rửa tay.

“Lạc mềm buộc chặt à, thủ đoạn trêu chọc không tồi.” Phía sau vang lên tiếng nói, tuy Hà Tử Tường không biết Lý Duệ, nhưng lúc này trong toilet chỉ có mỗi hai người bọn họ, vì thế âm thanh này phát ra từ Lý Duệ là không sai, bất quá câu nói kia thì thực sự không rõ. Thế nên mặc kệ đang nói với cậu hay với ai, Hà Tử Tường đều không để ý.

Rửa tay xong, Hà Tử Tường không để ý tới người phía sau, trực tiếp đi ra cửa.

“Tôi có thể cho cậu một cơ hội.” Thấy Hà Tử Tường không có phản ứng, Lý Duệ liền tung ra một câu mà bản thân cảm thấy rất có trọng lượng.

Hà Tử Tường vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục mở cửa định bước ra ngoài, đột nhiên, cổ tay bị túm lấy, âm thanh tựa hồ có chút tức giận của Lý Duệ vang lên bên tai: “Lạc mềm buộc chặt thì cũng nên có giới hạn.”

Cùng với tiếng nói, từng đợi hơi thở nóng rực phun vào tai Hà Tử Tường, làm cậu cảm thấy rùng mình, thực ghê tởm.

Hà Tử Tường lập tức xoay người, hất văng bàn tay đang túm lấy cổ tay mình của Lý Duệ, sau đó lùi về sau hai bước để kéo giãn khoảng cách, nhíu mày nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì, còn có, tôi nghĩ chúng ta không quen biết nhau.”

“A.” Lý Duệ cười khẽ một tiếng, có chút châm chọc: “Người đẹp, giả bộ thực không có ý tứ, tôi đã bảo sẽ cho cậu cơ hội.”

Hà Tử Tường nhíu chặt mày, cậu thực sự cảm thấy Lý Duệ không phải đang nói chuyện với mình, gì mà người đẹp chứ? Đó là một từ có thể dùng để hình dung đàn ông à?

“Thưa ngài, tôi không biết ngài, nên, xin rời đi cho.”

Lý Diệ rất tức giận, đã nói rõ ràng như vậy rồi: “Hừ, nếu cậu dám bước ra ngoài thì đừng hối hận, cơ hội sẽ không có lần thứ hai.”

“Xin phép.” Hà Tử Tường lười so đo với ‘người sao hỏa’, não bọn họ căn bản không cùng tần suất, không thể nào trao đổi, vẫn nên chạy đi thì tốt hơn.

Lý Duệ không dám tin nhìn Hà Tử Tường, cứ như đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, thân mình chắn ngay cửa không chịu dời đi một phân.

Hà Tử Tường có chút mất kiên nhẫn, cậu thực không biết Lý Duệ này có phải mắc bệnh thiếu gia hay không, cứ nghĩ tất cả mọi người đều phải vây xung quanh mình, cho dù thực sự xuất sắc thực sự có tiền thì cũng đâu liên quan gì tới cậu chứ. Hà Tử Tường mất kiên nhẫn mở miệng đuổi người: “Làm ơn né…”

Còn chưa nói xong đã bị tiếng hét chói tai của Lý Duệ đánh gảy: “Cậu thế nhưng thật sự không có ý với tôi?” Lại còn đưa tay ôm ngực, cứ như chịu không nổi sự đả kích này.

Quả thực tần suất não không giống mà, Hà Tử Tường đưa tay muốn đẩy Lý Duệ nhích qua, lại bị đối phương túm lấy, biểu tình bi phẫn như bị cậu lừa gạt hay vứt bỏ không bằng: “Ô ô ô, cảm giác của người ta với cậu cũng không tệ lắm mà, anh anh, đừng vô tình với người ta vậy mà.”

Này là phát triển theo chiều hướng thần kỳ gì vậy! Hà Tử Tường thực vô ngữ với một màn trước mắt, có ai nói cho cậu biết này là làm sao không, chẳng lẽ kẻ điên mới từ bệnh viện xông ra à! Vì sao mới đó còn ra vẻ lạnh lùng cao ngạo đã biến thành nhiệt tình thẹn thùng cộng thêm ngạo kiều vậy!

Hà Tử Tường cố chịu đựng một thân da gà, gạt tay Lý Duệ: “Xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì, xin bỏ tay ra.”

“Cái kia, cậu thực sự không có ý gì với người ta à?” Lý Duệ nhất quyết không từ bỏ, chắn kín cửa.

Bị một người đàn ông hỏi mình có ý với đối phương nay không, Hà Tử Tường thực sự không biết nên nói thế nào, chỉ có trời biết Lý Duệ nhìn sao ra cậu có ý tứ với cậu ta: “Không có, tôi hoàn toàn không có ý tứ gì với cậu hết.”

“Vậy cậu, anh anh, vì cái gì mỗi lần gặp mặt đều nhìn chằm chằm người ta?”

Vì cái gì một người đàn ông lại nói ‘anh anh’, lại xưng là ‘người ta’ chứ hả. Trán Hà Tử Tường xuất hiện một loạt hắc tuyến, biểu tình phi thường thành khẩn nhìn Lý Duệ: “Tuyệt đối là cậu hiểu nhầm, tôi chưa bao giờ nhìn chằm chằm cậu cả, thật sự.” Hà Tử Tường nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ ‘chằm chằm’, thực là hại não quá mà.

Lý Duệ ngẩng đầu, bộ dáng lã chã sắp khóc: “Anh anh, cậu lừa người, cậu lừa người.”

Hà Tử Tường không chút do dự đưa tay đẩy thân mình đang chắn cửa của Lý Duệ, mở cửa, vội vàng chạy ra khỏi toilet, có trời mới biết nếu cứ ngây ngốc ở đó thêm tí nữa khéo bị cậu ta tức giận đánh người thì khổ.

… …

Sự kiện kì quái trong toilet rất nhanh bị Hà Tử Tường quăng ra sau đầu, dù sao cậu cùng Lý Duệ cũng không quen biết, xã giao cũng không có cơ hội gặp gỡ, không có giá trị để nhớ. Nhưng không ngờ mới hai ngày sau, Hà Tử Tường vừa bước ra khỏi công ty, đi về phía trạm xe công cộng thì một âm thanh có chút quen lại không quá quen vang lên: “Hà Tử Tường.”

Hà Tử Tường nhíu mày, quay đầu lại, là Lý Duệ. Bất quá cậu lập tức quay đi, không muốn có bất cứ dính líu nào với người này. Nếu Lý Duệ dễ dàng buông tha Hà Tử Tường như vậy thì đã không tới trước công ty tìm cậu, Lý Duệ chạy tới hai bước chắn trước mặt Hà Tử Tường, im lặng nhìn cậu.

Hà Tử Tường chuyển hướng, muốn vòng qua bên cạnh, Lý Duệ lại tiếp tục ngăn cản, hai người tới tới lui lui một hồi, Hà Tử Tường rốt cục bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngẩng đầu nói: “Tìm tôi à? Có việc gì?”

“Ừ, có việc.” Lý Duệ hiện giờ đã khôi phục bộ dáng cao ngạo ở buổi họp bạn ngày đó, cứ như Lý Duệ trong toilet chỉ là ảo giác của Hà Tử Tường, bất quá đó hoàn toàn không phải ảo giác, bởi vì nếu là ảo giác, vì sao Lý Duệ lại có mặt ở đây! Lý Duệ hất cằm về phía xe, ý bảo Hà Tử Tường lên xe rồi nói.

Hà Tử Tường nhíu mày, cậu thật sự không muốn đi cùng người này, bất quá cứ đứng đây giằng co cũng không phải biện pháp, hơn nữa, xét thấy hai người đàn ông đứng đối mặt, hơn nữa một người (Lý Duệ) còn đang nhìn chằm chằm người còn lại (là cậu),thực sự rất gây chú ý, hơn nữa phần lớn là các cô gái trẻ.

Đang lúc Hà Tử Tường đang nghĩ lý do cự tuyệt thì một âm thanh như thiên âm vang tới: “Tử Tường?”

“Anh.” Hà Tử Tường thực cao hứng, trời mới biết giờ phút này cậu cảm tạ trời xanh cỡ nào. Anh, anh chính là thiên thần xinh gái, à không, xinh trai của em.

Sắc mặt Cố Hướng Bồi có chút âm trầm, tầm mắt lạnh như băng quét về phía Lý Duệ, sau đó quay đầu lại ôn hòa nhìn Hà Tử Tường: “Làm sao vậy?”

“Tôi có việc rồi, đi trước.” Hà Tử Tường phất tay tạm biệt Lý Duệ, sau đó kéo Cố Hướng Bồi bỏ chạy lấy người.

Nhà Hà Tử Tường cùng phòng thuê của Cố Hướng Bồi ở hai hướng tương phản, này cũng là nguyên do Hà Tử Tường kiên trì không đáp ứng đề nghị cho mình ké xe của Cố Hướng Bồi, bất quá hôm nay là tình huống đặc biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.