Diệp Anh nuốt nghẹn lắc đầu, cô đẩy anh khỏi người. Tránh ánh mắt anh, nước mắt cô tuôn rơi, giọng cô lạc đi:
– Anh Đức, em nhắn anh đến đây để nói với anh, gia đình em sẽ kiện ba anh, bằng mọi giá gia đình em cũng sẽ bắt ông ta phải vào tù! Chân của bố em… không thể nào đi lại bình thường, nhìn ông khốn khổ trước hậu quả mà ba anh gây ra… em không thể ở bên anh… em xin anh hiểu cho em!
Cô hít một hơi, gạt nước mắt, bước về bàn làm việc thu dọn hàm ý đuổi anh khỏi đây. Phan Đức đứng lặng nhìn theo từng động tác của cô. Anh chưa bao giờ nghe đến hai tiếng “chia tay” từ cô, anh hiểu cô dứt khoát vô cùng, cũng đau đớn vô cùng. Không để cô phải đuổi, anh gật nhẹ, quay người bước khỏi Thành Vinh. Lúc này, mọi lời nói của anh đều là vô nghĩa.
Phan Đức đi rồi, Diệp Anh khựng lại mọi động tác. Cô chua xót ôm mặt khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tình yêu của cô và anh… kết cục cuối cùng vẫn là nước mắt, vẫn là chia xa. Đau đớn đến tê tái, cô giữ lấy trái tim đang nhói buốt. Những ngọt ngào bên anh, tình yêu rực cháy mãnh liệt của anh mãi mãi là giấc mơ mà cuộc đời này cô không bao giờ có được…
Trở lại xe hơi có vệ sĩ ngồi chờ gần cổng Thành Vinh, Phan Đức gọi điện thoại cho ba anh. Anh vốn không muốn hỏi ông ta, muốn mọi chuyện chìm trong bóng tối, nhưng lúc này anh chẳng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/3362437/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.