Điện thoại bất ngờ reo vang, Phan Đức như tỉnh khỏi cơn mê, anh lập tức gạt nghe. Đầu dây bên kia, giọng vệ sĩ của anh vang lên: 
– Anh Đức, chúng em đã đến được căn nhà của thằng Khải ở quê. Nó có một mẹ già năm nay bảy mươi tuổi ở một mình. 
– Gõ cửa hỏi người! 
Trái tim Phan Đức đập thình thình, cơ hội tìm được Khải sớm nhất… chỉ có thể dựa vào mẹ gã! Khi nãy biết Khải là thằng phản bội, anh đã sai vệ sĩ về quê hắn tìm kiếm người nhà hắn, có điều khu vực nhà hắn đồi núi hiểm trở, tìm được đúng nhà hắn không phải dễ. Đến lúc này người của anh mới đến được. 
Nhóm vệ sĩ của Phan Đức đập cánh cửa gỗ xập xệ, người phụ nữ gầy guộc tóc bạc phơ lục cục dậy mở cửa rồi tròn mắt hỏi: 
– Các anh là ai? Sao nửa đêm lại gõ cửa nhà tôi thế này? 
– Thằng Khải con trai bà gây chuyện, giờ chúng tôi cần tìm nó! 
Bà ấy nghe xong ngơ ngác hỏi: 
– Nó… nó làm gì thế? 
– Nó bắt cóc người rồi bỏ trốn. Bà biết giờ nó ở đâu không? 
– Tôi… tôi làm sao mà biết được? 
– Bà liên lạc với nó bằng cách nào, liên lạc ngay cho nó đi! 
– Để… để tôi gọi nó… 
Bà ta run run bấm điện thoại. Khải đã tháo sim điện thoại kia từ lúc nào, thế nhưng mẹ gã có số điện thoại khẩn cấp gọi cho con trai. Gã chỉ có một mẹ già nên vẫn cẩn thận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/3362381/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.