Diệp Anh hít một hơi trấn tĩnh, cô nhắn lại cho bố một tin: 
“Bố, mẹ, con xin lỗi vì là một đứa con không nghe lời. Bố mẹ đừng báo cảnh sát tìm con. Con đi với anh Đức, bao giờ bố mẹ chấp nhận chúng con thì chúng con sẽ trở về.” 
Cô tắt máy, không muốn nghe những lời chửi mắng của bố thêm nữa. Cô muốn ông yên tâm cô vẫn an toàn, chuyện cô bị bắt cóc là chủ đích của cô, ít nhất cô chỉ có thể làm vậy. Gạt lọn tóc dài xòa qua mắt cho cô, anh kéo cô vào lồng ngực ấm áp vỗ về: 
– Đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện anh sẽ xử lý. 
Chiếc xe di chuyển một hồi về đến con đường dẫn vào biệt thự Trắng, không hiểu từ đâu có một nhóm xe đã phục sẵn chặn đường. Diệp Anh ngỡ ngàng nhìn bọn họ, nhóm người du côn từ trong những chiếc xe đó bước ra, hất hàm quát to: 
– Giao người! 
Phan Đức đanh mặt lại. Chuyện anh đến đón Diệp Anh không lẽ có kẻ đã lộ ra bên ngoài? Những kẻ chặn đường này… là người của ai? Là người của ba anh, hay mẹ anh, hay ông Thành, hay còn ai khác? 
– Quay đầu! 
Phan Đức lạnh giọng ra lệnh. Anh hiểu nhóm người của anh không đấu lại với đám người đứng trước mặt, bọn chúng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên lúc này quân số đông hơn nhóm người của anh. Chiếc xe chở anh cùng Diệp Anh lập tức quay đầu phóng như bay, đám người kia không chậm trễ liền chui vào xe đua tốc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nham-yeu-dung/3362373/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.