Thứ đặt ngay chính giữa căn bản không phải là hòn đá gì cả, mà là một quan tài bằng băng, một cỗ quan tài làm bằng huyền băng ngàn năm. Dưới ánh trăng sẽ phát ra một đạo sắc tím nhạt, nhưng mà, dưới ánh sắng ban ngày nó lại ảm đạm u tối, giống như sơn động chung quanh nó, khiến người ta nghĩ nhầm rằng nó chỉ là một khối đá bình thường trong một cái hang.
Tương Bình là do đột nhiên nhớ tới lời Lô phu nhân nói, nên mới bán tín bán nghi đến gần băng quan nhìn, không ngờ rằng, điều đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh Triển Chiêu lẳng lặng nằm trong băng quan, khiến cho Tương Bình lúc đó kinh hãi không gì sánh được.
Triển Chiêu đang nằm yên trong băng quan nhìn giống như hãy còn đang ngủ, nếu như không phải vì ngực hắn không có nửa điểm phập phồng, Tương Bình còn tưởng rằng Triển Chiêu thật sự chưa chết, chỉ là rơi vào trong giấc ngủ say mà thôi. Bởi vì, biểu tình của Triển Chiêu khi nằm trong băng quan này sao mà an tường, yên bình đến thế.
Mọi người đứng quanh băng quan, bốn người tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Triển Chiêu trong băng quan giống như đang muốn dò xét điều gì, trong sơn động lại một lần nữa rơi vào trầm tĩnh, loáng thoáng quanh đây chỉ còn tiếng hít thở nhỏ bé của bốn người họ.
Mọi người trong lòng đều nhớ lại những gì Lô phu nhân nói về băng quan —- cũng là nói về huyền băng ngàn năm, có thể khiến vạn vật bất hủ bất hóa, thậm chí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nguyen-tuong-tin-tru-kha-tuyen-trach-dao-ti/24314/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.