“Cảm ơn anh.” Hà Lạc thuận thế kéo tay anh lại, động tác của cô rất tự nhiên.
Cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cơ bắp đang căng chặt của người đàn ông nhưng Hà Lạc không dám làm quá, tay chỉ hơi hơi nắm vào.
Mưa càng ngày càng lớn, gió mang theo mùi hương trên người cô theo.
Thật giống như một tiểu yêu tinh.
“Cô ở tầng mấy?”
“Tầng 6, ở đây không có thang máy chỉ có thể đi bằng cầu thang thôi.”
Hà Lạc thấy anh bỏ ô xuống mới nhận ra, đi suốt một đoạn đường trên người cô vẫn sạch sẽ còn vai trái của anh đã bị mưa làm ướt.
Giản Việt giúp cô đem đồ lên tầng 6, nhưng hơi thở vẫn ổn định.
Tuy vẫn là ban ngày nhưng hành lang lại không có ánh sáng, rất tối tăm.
Bởi vì đèn ở đây đã cũ nên ánh đèn cứ chớp rồi tắt, không khí trở nên ái muội.
Nếu đã đưa người tới cửa rồi…..
Hà Lạc cầm chìa khóa, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô cẩn thận mở miệng nói: “Cái kia…..Anh có muốn vào nhà tôi uống một ly nước không?”
Giản Việt không trả lời.
Chỉ là công việc trong tiệm bận như vậy có thể dành chút thời gian giúp cô đưa đồ tới đây cũng là may lắm rồi. Cũng không nên được một tấc lại tiến một thước, làm chậm trễ thời gian của người ta được…..
Hà Lạc đang muốn tìm cho mình một cái bậc thang, không ngờ anh lại mở miệng, nhàn nhạt nói “Ừm”.
“Nếu anh vào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ngo-rung-dong/3101076/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.