Xuân sắc não nhân, nguyệt di hoa ảnh. 
Bận rộn cả ngày, Trình Thiên Diệp xoa bả vai đau nhức, đi dạo đêm trên hành lang. 
Địa thế nơi này rất cao, có thể quan sát thấy đèn đóm của vạn gia đình trong toàn thành. 
Trong gió thoang thoảng có tiếng sáo trúc, giai điệu hòa không khí, giữa hoa nghe tiếng liễu. 
Đây là tiếng sáo của Chu Ngự sử. 
Tiếng sáo của Chu Tử Khê không còn lộ vẻ bi phẫn. Tiếng sáo ngọc sang sảng khoáng đạt, nghe thấy sẽ khiến người ta thoải mái. 
Trình Thiên Diệp mang tâm trạng sung sướng vào tẩm điện của mình. 
Tình huống trong điện làm Trình Thiên Diệp hơi kinh ngạc. Những ngọn đèn vốn được thắp sáng cả điện nay đều đã bị thổi tắt hết. 
Duy chỉ có một đôi nến đỏ được thắp và đặt trên bàn dài, ánh nến chập chờn như khoác thêm cho căn phòng một cảm xúc ấm áp mờ ảo. 
Màn giường buông xuống hơi lắc lư, hiển nhiên là bên trong có người. 
Trình Thiên Diệp thả nhẹ bước chân, đi đến mép giường. 
Trên giá áo cuối giường có treo một bộ y phục nam tử quen thuộc. 
Sập gụ bên cạnh được phủ một lớp vải gấm màu trắng, trên đó có đặt một cách chỉnh tề một số món đồ khó nói. 
Xa hơn, dưới đất, là một đôi giày nam tử màu đen, một chiếc bị ngã, cho thấy người cởi giày đang trong tâm trạng bối rối. 
Trình Thiên Diệp xốc màn lên. Trên giường, Mặc Kiều Sinh tóc xõa dài, miệng ngậm một sợi dây đỏ, đang tìm mọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008272/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.