Ngày Hàn Toàn Lâm chính thức mở thành đầu hàng, trời đổ cơn mưa rả rích.
Cổng thành Nam Trịnh mở rộng ra, Mặc Kiều Sinh dẫn binh mã, trong cơn mưa, bước vào tòa đô thành Hán Trung.
Một đám vương thất mặc bạch y, dưới sự dẫn dắt của Hàn Toàn Lâm, phục ở cổng thành quỳ nghênh.
Mặc Kiều Sinh dừng móng ngựa ở trước mặt Hàn Toàn Lâm, hắn nhìn vua Hán Trung đang quỳ phục dưới đất.
Mấy năm trước, cũng là một ngày trời mưa thế này, chỉ khác là hai người họ đổi vị trí cho nhau. Người quỳ trước gã nam nhân này chính là hắn.
Dưới sự dọa nạt của gã này, hắn từng bỏ qua tôn nghiêm của mình, thậm chí suýt nữa đã gặp phải một chuyện khuất nhục nhất cả đời này.
Đến hôm nay, nhìn nam nhân dáng người gầy còm nọ quỳ ở đó, phục xin hàng.
Mặc Kiều Sinh vẫn nhớ rõ rành rành, ban đầu người này dùng biểu cảm chán ghét thế nào khi đứng đối diện với hắn, khiến hắn không còn đường lui, dùng âm điệu lạnh lùng chói tai nói với hắn: “Tự cởi y phục đi.”
Lời nói khuất nhục ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Mặc Kiều Sinh siết chặt dây cương, vì quá dùng sức khiến đốt ngón tay hắn trở nên trắng bệch.
Nước mưa lạnh buốt đánh vào mặt hắn, trượt xuống theo đôi má hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên mãnh liệt nhớ tới Chúa công, muốn trở về cạnh Chúa công, trở lại làm người có thể tùy ý khóc, tùy ý cười bên nàng.
Móng ngựa màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008250/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.