Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thương khung tự trướng, tân nguyệt như câu [1].
[1] Miêu tả cảnh trời trăng, nghĩa là bầu trời trông như màn phủ, ánh trăng cong như lưỡi liềm.
Mặc Kiều Sinh nằm ngửa trên nóc cung điện.
Mặc kệ ở đâu, Chúa công đều sẽ dành phòng cho mình ở tẩm điện của nàng.
Nhưng chỉ cần rãnh rỗi, Mặc Kiều Sinh vẫn thích lặng lẽ ở trên mái hiên nơi có Chúa công hơn.
Hiện tại Chúa công càng ngày càng bận rộn, ánh đèn trong tẩm điện lúc nào cũng sáng đến khuya.
Mặc Kiều Sinh không muốn quấy rầy, hắn thầm nghĩ sẽ yên lặng bảo vệ nàng, làm bạn với nàng ở nơi thật gần.
Chỉ cần nghĩ đến người trong lòng mình đang ngồi dưới lớp mái ngói mỏng manh sau lưng, hắn cảm thấy lòng mình thật an ổn, rất thư thái.
Tiếng đàn tranh ung dung trầm bổng vang lên trong màn đêm.
Là Chúa công đang gãy đàn tranh.
Dưới ánh trăng đêm thu, Mặc Kiều Sinh cảm nhận được sự lạnh lẽo của sương giá.
Hình như có nét ưu sầu, trách hận theo tiếng đàn lượn lờ, từng sợi nhạc cuốn lấy lòng hắn, khe khẽ đè nén, phác họa khiến lòng của hắn hơi nhói đau.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lúc nào hắn cũng lắng nghe tiếng đàn tranh của Chúa công, xưa nay làn điệu luôn là trong sáng mạnh mẽ, mênh mang hào hùng.
Thường khiến người ta cảm thấy hăng hái, tâm hồn thoải mái.
Rất ít khi người đàn ra làn điệu bi thương, xót lòng người thế này.
Chúa công có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008215/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.