A Dương phục dưới đất. Nàng ta mở to hai mắt, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy màu gạch và vết ố giữa các khe gạch trước mắt.
Ngón tay nàng ta ghì chặt vào khe, phát run.
Thật ra, trong lòng nàng ta hiểu rõ.
Xong rồi, công tử xong rồi.
Thái tử điện hạ là hạng người gì, tử sĩ sống cuộc sống âm u như bọn họ tỏ tường hơn cả.
“Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, A Dương. Ta và Tử Khê quen biết nhiều năm, thật ra ta là người khó chịu nhất.”
Một giọng nói bay bổng vang lên phía trên đầu rồi rót vào tai A Dương.
Hai võ sĩ đeo đao đã tới, đá văng A Dương ra.
A Dương nhìn hai người kia đè Chu Tử Khê xuống đất. Một người trong đó giơ ngọn đao nhọn sáng loáng lên.
Nàng ta cảm thấy tai mình ong lên, dường như toàn bộ thế giới đều ong ong.
Không đợi nàng ta suy nghĩ kỹ, thân thể của nàng ta chợt xông lên phía trước. Nàng tựa như phát điên đẩy một người trong đó ra, lập tức rút chủy thủ tùy thân, chống lại lưỡi đao của tên còn lại.
“Dương, ngươi đang làm gì thế hả?” Ở chỗ tối tăm sau lưng Cơ Ngang có một nam tử trung niên gầy nhỏ, người nọ chắp tay phía sau, lạnh lùng nói.
Người này tên Kiệt, là sư phó đã dạy bảo những thiếu niên thiếu nữ như A Dương từ tấm bé.
Giọng nói đã khắc sâu vào trí nhớ kia làm nàng ta sợ hãi. A Dương bất chợt run rẩy.
Không đợi nàng ta kịp phản ứng, đầu của nàng ta bị đập một cú, sau đó bụng nàng ta bị đá một cước, cả người bay vào vách tường.
A Dương rớt xuống. Nàng ta che bụng, phun ra máu, không động đậy được nữa.
Kiệt nghiêm mặt đi đến chỗ nàng ta: “Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, phản bội Chủ công, kết cục chỉ có chết!”
Chu Tử Khê dùng thân mình ngăn trước A Dương. Y hít một hơi, nhìn Cơ Ngang: “Điện hạ, tha cho nàng đi. Ta thì mặc ngươi xử trí, xin ngươi giữ cho nàng một mạng. Cầu xin ngươi.”
Một bàn tay đầy máu duỗi ra từ phía sau, níu lấy y phục của Chu Tử Khê.
“Công tử, đừng cầu. Ta... sắp không xong rồi.”
Chu Tử Khê xoay người. Y nắm chặt tay thiếu nữ.
Tuy nàng đã lừa gạt mình, nhưng lúc mình rơi vào vực sâu hắc ám nhất thì nàng là người duy nhất đã cho mình sự ấm áp. Ta đã từng muốn dắt tay nàng, đi đến hết quãng đời còn lại.
“Công tử, người đừng đau lòng.” A Dương cố nhổm dậy, ngẩng đầu: “Cả đời này của ta cũng chỉ sống vì ý của chủ nhân. Chỉ có giờ khắc cuối cùng này là vì chính bản thân mình thôi.”
“Cảm giác này, quả...không tệ lắm.”
Nàng ta nhắm nghiền hai mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ rơi xuống tay Chu Tử Khê.
Nước mắt kia nóng hổi, nhưng thân thể của thiếu nữ trẻ cũng đang lạnh dần trên tay Chu Tử Khê.
...
Trình Phượng ngồi trong cung điện Tống quốc.
Trong đại điện oanh ca yến hót, ăn uống linh đình.
Tòa cung điện này hoa mỹ tráng lệ, xanh vàng rực rỡ.
So với Biện Châu, hành cung của Tấn Việt hầu quả là khá mộc mạc và bủn xỉn.
Tống Tương công - chủ nhân ở nơi này đang dùng nhiệt tình tiếp đãi vị sứ thần đến từ Tấn quốc.
Sau khi ca múa ngừng lại, Tống Tương công vỗ tay thì một nam tử trung niên ăn mặc lam lũ bước vào đại điện.
Người nọ rụt rè sợ hãi, vừa lên điện đã gục xuống đất trước bàn Trình Phượng, lạnh run.
Sau nửa ngày, Trình Phượng mới nhận ra nam nhân tóc hoa râm, dung nhan tiều tụy này lại là chủ nhân của y lúc y còn niên thiếu, Sở Diệp Chi.
Sở Diệp Chi lén ngẩng đầu liếc nhìn người trước mắt. Gã thấy nô lệ mình đã từng có thể tùy ý ức hiếp, hôm nay ngồi ngay ngắn ở bàn.
Đầu đội kim quan, áo bào đỏ thẫm, oai phong nghiêm nghị, không còn là thiếu niên đáng thương, nhu nhược xưa kia trong ấn tượng của gã.
Trình Phượng buông bình rượu trong tay, vang lên một tiếng “cạch”.
Sở Diệp Chi cả kinh, tay ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, tha mạng, tha mạng.”
Tống Tương công cười nói: “Cô vương nghe nói người này từng không biết đúng sai, mạo phạm quý sứ. Cô rất tức giận, đã tịch thu gia sản của hắn, cách chức làm thứ dân. Hôm nay hắn gánh phân mà sống qua ngày, ngày ngày làm bạn với những thứ dơ bẩn, lúc nào cũng bị người khinh thị. Hôm nay sợ hắn làm quý sứ khó chịu, cô vương đã sai người tắm rửa sạch sẽ cho hắn rồi mới dẫn lên điện để Trình tướng quân trừng phạt.”
Nói xong, ông ta quát lớn: “Ngẩn người làm gì? Còn không dập đầu thỉnh tội với Trình tướng quân.”
Sở Diệp Chi hiển nhiên lại càng hoảng sợ, liên tục chắp tay thi lễ, dập đầu liên tục, nước mắt lã chã: “Trước đây đều là tiểu nhân không phải, đại nhân tha cho ta một mạng, đại nhân tha cho ta một mạng đi.”
Trình Phượng nhìn người trước mắt co lại thành một đoàn.
Hình ảnh khi còn nhỏ thoáng lướt qua đầu y.
Khi còn nhỏ, mình cũng đã từng quỳ rạp dưới đất liều mạng khóc lóc cầu khẩn. Thế mà, chủ nhân ngồi sau án chỉ nghiêng người ôm những hoàng kim kia vào lòng, lộ ra ánh mắt khiến lòng người lạnh lẽo. Gã trơ mắt nhìn mình bị các quý tộc thiếu gia níu mắt cá chân, kéo vào góc âm u.
Trình Phượng khép hờ mắt, những nỗi đau đớn này từng khiến bản thân mình khó có thể quên được, hôm nay bỗng trở nên xa xăm mơ hồ.
Lòng của y đã đủ đầy kiên định, chỉ nguyện đi về phía trước, không còn bị những hắc ám của năm tháng xa xưa quấy nhiễu nữa.
Cuối cùng, y nhìn Sở Diệp Chi, ôm quyền thi lễ với Tống Tương công: “Đa tạ hảo ý của quốc quân, cho hắn đi xuống đi, đừng vì tiểu nhân thế này mà khiến chúng ta mất vui.”
Tống Tương công khoát tay cho người đưa Sở Diệp Chi xuống, nâng chén kính: “Trình tướng quân quả nhiên ý chí tựa biển, làm người bội phục.”
Sau khi rượu qua ba tuần, Tống Tương công tranh thủ mở miệng cò kè về bức quốc thư Trình Phượng mang đến.
“Tấn Việt hầu độc thủ Biện Châu, đối kháng đại quân Khuyển Nhung, làm quả nhân bội phục. Theo lý thuyết, Tống quốc ta quả thực cũng nên ra sức chống lại đám mọi rợ này. Tuy vậy, năm vạn gánh lương cũng quá nhiều rồi, trong lúc cấp bách quốc gia ta cũng khó thể gom đủ. Mong Trình tướng quân chuyển cáo với Tấn Việt hầu, Đại Tống ta sẽ cho Tấn quốc mượn hai vạn gánh lương, trợ giúp cho quân uy của nước bạn.”
Trình Phượng cười nhẹ: “Ta thì dễ nói rồi nhưng tính tình của Mặc tướng quân chúng ta thì ta đành chịu. Hắn đóng hai vạn đại quân tại Thiếu Hoàng, nguyên nhân là vì thiếu y phục, thiếu lương thực khiến hắn phiền lòng, không bằng công gia phái người đến Thiếu Hoàng - biên cảnh Đại Tống thương lượng với Mặc tướng quân một phen.”
Mặc Kiều Sinh dẫn hai vạn đại quân, đóng tại biên cảnh giữa Tống quốc và Biện Châu.
Hắn dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột phá biên cảnh Tống quốc, vọt qua tuyến phòng thủ, kỵ binh mở gần như bốn mươi dặm ngoài thủ đô Tống quốc.
Tuy nhiên sau đó hắn dẫn quân trở về Thiếu Hoàng đóng quân bất động nhưng luôn luôn cho kỵ binh xông ra biên cảnh đến các thị trấn quan trọng của Tống quốc diễu võ dương oai một phen.
Vì thế, việc này đã dọa tất cả trấn thủ Tống quốc như chim sợ cành cong, đóng chặt cửa thành, công văn báo nguy bay như tuyết đổ đến bàn Tống Tương công.
Danh hiệu Mặc diêm vương cũng dần dần vang xa khắp Tống quốc.
Trình Phượng cười nói, song mắt xếch xinh đẹp hơi híp lại, trong sự nam tính còn có chút quyến rũ.
Nếu là bình thường, Tống Tương công có thể sẽ thưởng thức vẻ mỹ lệ này.
Hôm nay, ông ta lại bị vị sứ thần dung mạo tuấn mỹ, miệng lưỡi lại cực kỳ cay nghiệt này chọc tức đến nghiến răng.
Không phải ông ta không nghe ra lối uy hiếp trắng trợn của Trình Phượng nhưng cũng sợ hãi phải khai chiến với Tấn quốc, nhất thời không thể xuống đài.
Trình Phượng nói: “Hôm nay thiên hạ của người Hán ta đã bị Khuyển Nhung chiếm ba phần, ngay cả vương đô cũng rơi vào tay ngoại tộc. Nếu Biện Châu ta bại vào tay Khuyển Nhung thì công cứ chờ đối kháng trực diện với thiết kỵ Khuyển Nhung đi. Đến lúc đó, tổn thất cũng không chỉ là mấy vạn gánh lương thực. Chi bằng khảng khái giúp tiền, giúp Tấn quốc ta một tay, cùng chống chọi với ngoại nhục?”
Y xem như nửa uy hiếp nửa cho bậc thang đi xuống.
Tống Tương công hơi hòa hoãn, theo bậc thang đi xuống: “Tướng quân nói có lý. Nếu vậy, quốc gia ta sẽ góp phần chống đỡ Khuyển Nhung. Kính xin tướng quân trở về bẩm lại với Tấn Việt hầu rằng nước ta nguyện cùng tiến thối với Tấn quốc, hữu bang tương giao.”
“Ý quốc quân, ta đương nhiên sẽ chuyển đạt.” Trình Phượng đứng dậy thi lễ: “Ta vốn là Tư khấu tả sứ hộ vệ cung thành, những việc quân chính này không phải là bản chức của ta. Chỉ vì tháng trước, trong nội cung có một nô lệ Chúa công rất yêu thích đã trốn thoát. Chúa công trách ta phòng vệ không nghiêm, mới phạt ta đến bàn việc này. Nghe nói trốn nô kia hôm nay đang ở quý phủ của thái tử điện hạ Tống quốc.”
Y khoát tay, có tùy tùng dâng lên năm miếng da dê.
“Đây là cái giá của gã nô lệ kia. Mong rằng thái tử điện hạ có thể bỏ những thứ yêu thích.”
Năm miếng da dê thối hoắc, chất lên mặt thảm xa hoa của đại điện. Quả thực là châm chọc.
Người trên đại điện cũng biết quân chủ Tấn quốc chỉ sợ ghét cay ghét đắng Chu Tử Khê của Ngụy quốc vừa lánh nạn tới đây, cho nên đã dùng loại mua bán khuất nhục này mua người về.
Thái tử Ngang phất tay. Thị vệ ngoài điện khiêng một cái cáng tới, trên băng ca có một người tóc tai tán loạn, thân mình đang đắp một tấm chăn mỏng, thấm ra vết máu.
Trình Phượng cởi bội kiếm xuống, sử dụng mũi kiếm nâng cằm người đó lên, lộ ra vẻ mặt tái nhợt của Chu Tử Khê.
“Vong ân phụ nghĩa, dám phản bội Chúa công, ngươi đúng là tự tìm đường chết.” Trình Phượng vung tay, vẽ một kiếm lên gương mặt của Chu Tử Khê: “Lúc ấy ta nên bắt ngươi chạy sau xe ngựa đến chết mới thôi.”
Bên má Chu Tử Khê xuất hiện một vết máu. Y cố chống người, cắn răng hô nhỏ.
Trình Phượng nhận ra có chỗ không đúng. Y cất bước đến bên cạnh cái cáng, xốc tấm chăn mỏng lên, trông thấy mắt cá chân đầm đìa máu tươi của người kia.
Trình Phượng ngẩng đầu, căm tức nhìn Cơ Ngang ngồi dưới tay Tống Tương công.
Cơ Ngang nói: “Người này giấu diếm thân phận đào nô, tìm nơi ta nương tựa hơn một tháng. Ta không rõ nội tình, còn trọng đãi hắn. Hôm nay nghe Trình tướng quân nói vậy, ta mới biết hắn chính là người bán chủ cầu vinh, trong lòng tức giận nên có một sự trừng phạt nhỏ với hắn thôi.”
“Ngươi chọn cắt gân chân của hắn, khiến hắn từ nay về sau trở thành phế nhân. Ngược lại thật là sự trừng phạt cực kỳ nhỏ.” Trình Phượng giận quá hóa cười: “Nghe nói kẻ này là bạn học cùng trường với thái tử điện hạ khi người còn ở Ngụy quốc du học, nhiều năm hảo hữu chi giao. Điện hạ ra tay còn hung ác hơn cả so với người ngoài là ta đây.”
Cơ Ngang xưa nay thích chiêu hiền đãi sĩ, có mỹ danh hay giúp đỡ người khác.
Trước người ngoài, gã rất ít khi lộ ra mặt tàn nhẫn. Hôm nay, gã buộc lòng phải làm vậy nhưng lại bị Trình Phượng không kiêng nể vạch trần trước mặt mọi người.
Gã thầm giận dữ. Ngồi ở đó, vẻ mặt gã lúc trắng lúc xanh.
Trình Phượng hừ lạnh, sai người khiêng Chu Tử Khê lên, cáo từ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]