Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp chán nản nhận ra rằng khi mình cởi bỏ quầng sáng Chúa công, hóa ra mình chỉ là một kẻ vô dụng.
Giờ đây, họ đã chuyển đến một khe núi bí mật.
Trình Thiên Diệp bận bịu trước đống củi thật lâu, khiến cho mặt và đầu cổ mình bám đầy bụi bẩn, sau vô số lần thất bại, rốt cuộc nàng cũng đã nhóm được một ngọn lửa nho nhỏ.
Nàng vội vàng ném đá đánh lửa đi, quỳ rạp dưới đất, hai tay bảo vệ ngọn lửa quý giá mà mình đã vất vả nhóm được này.
Nàng cẩn thận lấy ít cỏ khô, cành khô có thể bắt lửa cho thêm vào, đến khi ngọn lửa đã ổn định, mới thôi bỏ cây khô vào.
Nhìn ngọn lửa cháy sáng, Trình Thiên Diệp ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi dài.
Sau đó, nàng mới nói với người mình muốn hôn mà không dám là Mặc Kiều Sinh: “Không có gì to tát, ngươi yên tâm nằm nghỉ đi, ngươi xem không phải đã nhóm lửa xong rồi sao? Chúa công ngươi không vô dụng đâu.”
Trình Thiên Diệp nói rất kiêu ngạo, nhưng thật ra trong lòng trống rỗng.
Nàng nhìn con cá mà mình phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt sống được, thật muốn che mặt vừa đi vừa khóc.
Ăn cá thì nàng biết đấy, nấu cá cũng gắng gượng thử xem sao, nhưng giết cá thì phải làm sao hả?
Ngay cả chợ mà nàng còn chưa vào được đôi ba lần, Trình Thiên Diệp cảm thấy bó tay hết cách.
Con cá chẳng lớn hơn bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-nat-tuong-quan-den-phat-khoc/3008094/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.