Mặc Kiều Sinh mơ hồ nghe thấy một tiếng đàn véo von, bên cạnh như có người đang nói nhỏ. Hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, phát hiện ra toàn thân vô cùng đau nhức. Nhưng đau đớn trên thân thể với hắn mà nói đã là chuyện thường ngày, hắn tập mãi thành quen. Khiến hắn cảm thấy khẩn trương chính là, giờ phút này hắn lại dựa vào một cái giường ấm áp thoải mái, gối lên một cái gối đầu khô ráo mềm mại. Trong phòng ấm áp dễ chịu, chẳng hề có cảm giác rét lạnh. Trên người hắn đang đắp một cái mền tơ mỏng, tránh được miệng vết thương nửa người dưới của hắn, nhẹ nhàng được khoát lên phía sau lưng hắn. Hắn cảm thấy bên cạnh hình như có người, vì vậy lập tức cảnh giác mở to mắt. Hai giọng nói trầm thấp truyền đến, dường như là hai nô bộc đang nói chuyện. "Tên này vóc người rất bình thường, không biết chủ nhân vừa ý hắn chỗ nào nữa?" "Đúng đấy, kém xa Tiêu Tú và Lữ Dao nữa cơ. Ngươi xem trên người hắn nhiều vết sẹo như vậy, quả thực ghét chết." Một người trong đó cười: "Không chừng là ở phương diện kia tài nghệ rất cao." Tên còn lại cười nhạo: "Ai nói không phải đâu, nghe nói hắn được Chúa công nhìn trúng trên yến tiệc chỗ Uy Bắc hầu, mang về hầu hạ suốt cả đêm, chủ nhân đã nhớ mãi không quên hắn rồi đấy." "Vì hắn, chủ nhân còn tặng con Hoàng Phiêu mã mà lão Hầu gia để lại cho người ta rồi, chậc chậc." "Thực là một kẻ gây tai hoạ. Ngươi không nghe các lão thần kia nghị luận về Chúa công thế nào sao." ... Tay Mặc Kiều Sinh giấu dưới chăn nắm chặt lại. Ký ức hôm qua dần dần rõ ràng, Vị quý nhân kia, Không, Y đã là chủ nhân của ta. Chủ nhân dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ đầu ta. Sợ ta đau, cho ta dùng thuốc giảm đau. Thậm chí còn tự mình đút ta, Y dịu dàng như vậy, vì để cho ta uống dễ dàng hơn một chút, lục tung tìm một cái ống, ngay cả đầu ta đều không cần phải nâng lên, có thể uống được loại thuốc mà nô lệ vốn không xứng được hưởng dụng. Y gánh chịu bêu danh như vậy, đều là vì ta níu lấy ống quần y cầu y, hại y không thể không dùng bảo mã đó để đổi ta. Mặc dù chủ nhân không hề keo kiệt mà dùng thuốc tốt nhất cho ta. Nhưng mà... Hắn nhớ tới trước khi mê man đã nghe thấy lời nói của vị đại phu kia. "Tập võ thì phải suy nghĩ lại. Giường tre chuyện ấy, thì không sao." Từ nay về sau, chỉ có thể dựa vào việc mà bản thân đã từng chán ghét nhất để sống tạm sao? Nô lệ như ta đối với Chúa công mà nói, ngoại trừ tăng thêm thanh danh không tốt, thì có ích lợi gì. Mặc Kiều Sinh đột nhiên bắt đầu hối hận, nếu khi đó, ta có thể nhẫn nại... Hắn nhớ tới ba tên chư hầu khiến người chán ghét kia. Một người trong đó duỗi bàn tay khô héo như vỏ cây về phía hắn, nhéo gương mặt hắn, có ý đồ với tay kia vào trong miệng hắn. Không! Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận, ta chết cũng không thể tiếp nhận. Ta nên để cho mình chết tại chỗ. Vì cái gì mà lúc ấy đã hèn mọn vươn tay, cầu xin chủ nhân trợ giúp, làm phiền một vị chủ nhân dịu dàng như thế. Bọn họ đều vì ta, nói xấu Chúa công. Mà ta, một tên nô lệ nửa tàn phế, đã không thể biện luận cho Chúa công. Thậm chí, còn không có cơ hội đổi con ngựa quý kia về. ... Giờ phút này, Trình Thiên Diệp không biết Mặc Kiều Sinh đang lâm vào tự trách. Nàng đang ngồi trong sương phòng, khinh long mạn niệp [1], đàn ra một bản Tần Tranh. [1] khinh long mạn niệp: thành ngữ dùng để mô tả cách chơi nhẹ nhàng và chậm rãi của các nhạc cụ có dây. Khúc cuối cùng cổ tay trắng nõn ngưng lại, thanh âm hòa vào chốn xa xôi. Tiêu Tú và Lữ Dao vỗ tay bốp bốp bốp. "Tranh kỹ của Chúa công lại tinh tiến hơn rất nhiều, thủ khúc này hình như Tú nhi chưa từng nghe qua." Tiêu Tú sùng bái nói. Trình Thiên Diệp nhìn hai tay của mình, đầu ngón tay đau nhức, đàn tranh thời này không có kèm theo móng tay chuyên dụng. Xuyên đến thời đại này, gì mà lễ nhạc thi họa, quân tử lục nghệ, Trình Thiên Diệp một môn cũng không thông. May mắn, lúc nhỏ được mẫu thân đại nhân buộc vào lớp năng khiếu đàn tranh, tốt xấu thi được đàn tranh cấp mười. Hôm nay ở trong thế giới không có bất kỳ thiết bị điện tử có thể giải trí, kỹ năng chết sống không chịu học lúc trước này, ngược lại trở thành hạng mục duy nhất mà Trình Thiên Diệp có thể dùng để giải trí rồi. Nàng cầm giấy bút, vẽ ra móng tay chuyên dụng cho đàn tranh, đánh dấu nhỏ. Vẫy tay với Lữ Dao: "Dùng đồi mồi làm cho ta một bộ này. Phải mài cho bốn phía bóng loáng, độ dày thoả đáng." Lữ Dao là một nam tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mi mục như vẽ. Hắn cẩn thận tiếp nhận tờ giấy, thận trọng bỏ vào trong ngực: "Ta đây phải đi tìm đồi mồi tốt nhất, tìm thợ khéo mài, sẽ không làm cho Chúa công thất vọng." Đang nói chuyện, hắn lại dùng ngón tay xinh đẹp, đưa lên một chiếc hộp gỗ đàn màu đen, nhẹ nhàng mở ra trước mặt Trình Thiên Diệp. "Đây là một món đồ chơi gần đây mới có được, Chúa công nhìn xem có lọt vào mắt xanh không." Trong vẻ cung kính của hắn mang theo ý lấy lòng. Tiêu Tú không vui thầm nhếch môi. Hắn biết rõ Tấn quốc công lúc còn là công tử Vũ, đã yêu mến ngọc bội, bảo thạch các loại. Lữ Dao ngồi ở vị trí tổng quản này, tuy rất ít thời gian làm bạn với Chúa công, nhưng quả thực càng có thể cầu được chỗ tốt của Chúa công rồi. Có phải ta cũng nên lo lắng cho chính bản thân mình, Tiêu Tú nghĩ thầm. Không không, gần đây Chúa công đối với ta rất tốt, ta không thể rời khỏi y, để tránh bị Mặc Kiều Sinh kia thừa dịp mà vào. Trình Thiên Diệp mở hộp chứa ngọc ra. "Thật đẹp." Là nữ nhân, nàng rất thích mấy loại châu báu ngọc thạch này. Nàng lấy ra một viên lam bảo thạch cực lớn từ trong hộp, đưa lên cao, phản chiếu ra ánh sáng. Lữ Dao vui vẻ nói: "Ánh mắt Chúa công thật tốt, đây là bảo thạch từ Tây Vực tới, phẩm chất và độ tinh khiết đều là nhất đẳng, vô cùng hiếm có." Thật đẹp, bảo thạch vừa lớn vừa sáng long lanh, mang tới hiện đại không biết có giá trị bao nhiêu tiền. Nhưng so với ánh sáng của Mặc Kiều Sinh thì vẫn mờ hơn không ít. Ánh sáng màu lam của tiểu Mặc kia, vừa như là băng đá tinh khiết, vừa trông như hải dương rộng lớn. Có màu sắc châu ngọc đẹp như vậy trước mắt, dù bảo thạch có rực rỡ đến đâu cũng đều làm người ta cảm thấy ảm đạm. Lát nữa đi xem thử hắn có khá hơn chút nào không. Trình Thiên Diệp ném bảo thạch vào hộp. "Lữ Dao." Hiện tại, nàng cảm thấy cần phải nhắc nhở đại tổng quản thứ vụ này đôi chút. Lữ Dao khom người, chăm chú nghe. "Ta cho ngươi quản lý việc vặt vãnh bên cạnh ta, là bởi vì ta thích ngươi, cũng tín nhiệm ngươi. Những ngày này xem ra, ngươi quả thật làm không tồi. Ngươi có thể phỏng đoán sở thích của ta, càng làm mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng, để ta dễ dàng không ít." Lữ Dao vén vạt áo quỳ xuống: "Đây là bổn phận của tiểu nhân, không đảm đương nổi tán dương của Chúa công. Tiểu nhân có thể được Chúa công thưởng thức, trong lòng xúc động rơi lệ vì Chúa công. Tiểu nhân thời khắc ghi tạc ân tình của Chúa công, ngày ngày cẩn trọng, chỉ sợ lầm lẫn, phụ Chúa công." "Hi vọng ngươi thật sự nghĩ như vậy." Trình Thiên Diệp ngắm nhìn màu sắc biến hóa bất định trên người hắn: "Ngươi phải biết rằng, ngươi có thể ngồi ở vị trí này, quyền lợi lớn, hấp dẫn càng lớn, người ghen ghét ngươi cũng nhiều. Lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm vào ngươi, hận không thể bắt được bím tóc của ngươi, đến nói cho ta biết." Mồ hôi lạnh trên lưng Lữ Dao thoáng chốc đã rơi xuống. Hắn lặng lẽ liếc Tiêu Tú đang có chút hả hê kia, chẳng lẽ là tiểu tử này cáo trạng sau lưng ta rồi hả? Hay là chính cái nhà buôn mà mấy ngày trước đây đã mua y phục ở đó, không cam lòng với tiền hoa hồng? Hay là mảnh Phỉ Thúy ta giấu diếm, bị Chúa công biết? Xưa nay Chúa công luôn hào phóng, chỉ cần làm tốt mọi chuyện, sẽ không toan tính khoản tiền tài, hôm nay hướng gió thay đổi rồi chăng. Hắn nghĩ đến tính cách âm tình bất định của Tấn Việt công này, tàn nhẫn và thủ đoạn, trong nội tâm chợt run sợ. "Ngươi có năng lực quản lý, vừa ở bên cạnh hầu hạ ta nhiều năm như vậy, cho nên một ít việc nhỏ, ta sẽ vờ như không thấy. Nhưng chính ngươi phải có chừng mực. Chừng mực này, một khi bị vượt qua, dù ngươi có muốn lui về bên cạnh ta để hầu hạ, sống như trước đây, là chuyện không thể nào." Lữ Dao cúi dập đầu, lạnh run, trong miệng cầu xin tha thứ. "Được rồi, xem như xong, ngươi đi xuống trước đi." Trình Thiên Diệp phất tay, thật ra nàng cũng không biết chuyện gì, nhưng nàng thấy gần đây trên người Lữ Dao luôn quanh quẩn một màu sắc tượng trưng cho tham lam và dục vọng, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng nặng. Cho nên điểm tên hắn một chút, nhắc nhở hắn đôi câu. Không ngờ làm hắn sợ tới mức phát run, xem ra những ngày quản gia này, vị đại tổng quản đây quả thật đã có chỗ bành trướng. Lúc Tiếu Cẩn vào nhà. Nhìn thấy Trình Thiên Diệp đang cười tủm tỉm cùng một loan sủng của công tử Vũ, nghía vào hộp bảo thạch, chọn chọn lựa lựa. Tiếu Cẩn thầm thở dài. Đây là một vị công chúa kim tôn ngọc quý, được nuôi tại thâm cung. Muốn nàng đối mặt với việc phụ huynh tử vong, đồng thời ngày ngày giả trang làm nam tử, gánh vác một nước chư hầu trong thời kỳ kích động, cũng thật sự làm khó nàng. Nhưng nếu thiếu nàng, con nối dòng còn lại của lão Hầu gia đều vô cùng tuổi nhỏ. Chủ thiếu nước yếu, cường quốc vờn quanh, ngày vong quốc chỉ sợ gần ngay trước mắt. Chỉ có thể tạm thời nâng đỡ công chúa, đợi cho các công tử dần lớn hơn một chút, lại từ từ mưu tính. Trình Thiên Diệp nhìn thấy Tiếu Cẩn đến, vội vàng ban thưởng ghế ngồi cho hắn. Đồng thời thu hồi châu báu, vẫy lui những người không liên quan, Từ sau khi xuyên qua đây, Tiếu Cẩn là người đầu tiên trợ giúp nàng, hơn nữa bí mật hiến kế cùng nàng. Cho nên đối với nam tử này, nàng có nhiều thêm một phần tôn kính và tin cậy. Nàng không quên dặn dò Tiêu Tú đã đi tới cửa kia: "Tiểu Tú, ngươi giúp ta chăm sóc tiểu Mặc một chút, xem hắn có tỉnh chưa." Tiếu Cẩn đứng dậy, sửa tay áo hành lễ: "Thần nghe được một tin đồn, nói Chúa công dùng Hoàng Phiêu mã để đổi một tên nô lệ?" Trình Thiên Diệp hơi lúng túng gãi đầu: "Ta có thể giải thích với ngươi chuyện này. Tên nô lệ này trông rất bình thường, không phải ta nhìn trúng vẻ đẹp của hắn." Trong lòng nàng thầm mắng chửi mình, tiểu Mặc không phải loại hình thanh tú, nhưng thật ra với ta mà nói rất phong nhã, hơn nữa nội tâm hắn đẹp, cái này ta sẽ không nói cho ngươi biết. "Ngày ấy lúc công thành, hắn là dũng sĩ đầu tiên xông lên tường thành, ta thương tiếc tài năng của hắn. Hôm qua ta ở ngoài thành, suýt nữa rơi xuống ngựa, trùng hợp là hắn đã cứu ta một mạng." "Ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn, bị lão quái vật Uy Bắc hầu này đánh chết khi đang còn sống sờ sờ như vậy. Dưới tình thế cấp bách ta đã dùng Hoàng Phiêu mã để đổi hắn, chỉ là hành động bất đắc dĩ thôi." Tiếu Cẩn thở dài, ngồi xuống: "Chúa công tâm địa thiện lương, là phúc của thần dân. Nhưng mà hành động lần này thật sự đã tổn hại đến uy vọng của Chúa công, mong rằng sau này nên hạn chế." Trên người Tiếu Cẩn, chuyển thành màu đỏ đất, hiền dịu nhu hòa, sáng bóng như một loại khí cụ bằng đồng lâu năm. Xung quanh phần sáng bóng này mang theo viền vàng nhàn nhạt, giờ phút này màu vàng tượng trưng cho trung thành dường như càng mờ đi một ít. Trình Thiên Diệp ý thức được Tiếu Cẩn trung thành với nàng, chỉ là vì tình cảm đối với Tấn Uy hầu và công tử Vũ thôi. Hắn đưa ta lên vị trí này, là hành động bất đắc dĩ, thật ra trong lòng hắn rất chướng mắt ta. Trình Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy chán ngán. Ngươi nghĩ rằng ta thích ngồi vào vị trí Chúa công này lắm sao, ở nơi của các ngươi muốn máy tính không có máy tính, muốn điện thoại không có điện thoại. Cả ngày đánh đánh giết giết, người chết đổ máu. Nếu không phải vì mạng sống, ta cũng lười ngồi lên vị trí này. Tiếu Cẩn nói ra: "Hôm nay, đại quân chúng chư hầu lục tục xuất phát ra khỏi thành. Bộ ta cũng nên có hành động." "Chúng ta đây nên làm những gì?" Trình Thiên Diệp qua loa nói. "Đa số công vụ quan trọng, cần Chúa công quyết định, hàng đầu chính là củng cố thủ thành, trấn an dân chúng, quét sạch trị an, khôi phục nông canh..." Trình Thiên Diệp nghe mà đau cả đầu: "Những việc này ta thật sự không hiểu, giao cho ngươi được không?" Nàng quả thực có thể thấy rõ Tiếu Cẩn thầm thở dài một hơi. Giờ phút này, Trình Thiên Diệp cảm thấy có thể trông thấy rõ nội tâm tâm tình của người khác cũng không phải là chuyện gì tốt. Chẳng khác nào tất cả bất mãn, ác ý, trào phúng mà người ta vốn giấu sau khuôn mặt tươi cười đều bị xé toạc ra đặt trước mặt nàng. Đối với nàng mà nói là ác ý vô hạn phóng đại của người khác, làm cho thế giới này tràn ngập quá nhiều mặt trái vốn không nhìn thấy. Trình Thiên Diệp uể oải đuổi Tiếu Cẩn đi, đi vào gian phòng của Mặc Kiều Sinh. Mặc Kiều Sinh thấy chủ nhân tới, cố gắng muốn chống người dậy. Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng đè vai hắn lại: "Nằm đi, bị thương nặng như vậy, đừng lộn xộn." Nam nhân thân chịu trọng thương này, không biết lại đang nghĩ gì, dường như vô cùng bi quan và tự trách. Nhưng khoảnh khắc khi hắn trông thấy Trình Thiên Diệp, màu xanh ngọc xinh đẹp quanh người hắn, chốc lát được bao quanh bởi một vòng viền vàng kiên định. Lập tức dần dần dào dạt loại sắc thái long lanh tượng trưng cho cảm kích và mừng rỡ. Điều này lớn đến mức thoáng chốc đã trấn an tâm trạng uể oải của Trình Thiên Diệp. Xuyên qua lâu như vậy, cũng chỉ có người nô lệ này, thật sự trung thành với mình. Hắn đối với mình rất thuần túy, không mang theo bất luận ham muốn dục vọng gì. Trình Thiên Diệp ngồi xuống đầu giường của Mặc Kiều Sinh, sờ lên đầu hắn. "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngâm Nguyệt Thần tuyền. Như vậy chân của ngươi mới có thể khỏi được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]